Lời này giống như một con dao đâm thẳng vào ngực Từ Thánh Mẫn, anh ta nghẹn họng, nhìn Lam Thất Thất trước mắt, đột nhiên cảm thấy, là anh ta đã xem thường cô.
Anh ta cho rằng Lam Thất Thất không tìm không phổi, không đầu óc, không ngờ trong lòng cô lại rất rõ, cái gì cũng biết.
Nếu đã nói như vậy, Từ Thánh Mẫn đương nhiên bị mất mặt, nhưng anh ta không cho phép, không cho phép Lam Thất Thất làm mình mất mặt như vậy.
“Cô cảm thấy bị lợi dụng rất vui phải không?” Từ Thánh Mẫn cười châm chọc, chỉ vào Hồ Quân: “Cho nên, cô chỉ vì kích thích tôi, dù bị người đàn ông này lợi dụng, cũng không để ý, còn thân thiết với anh ta như vậy?”
Lam Thất Thất vừa định lên tiếng nói chuyện thì đã bị câu tiếp theo của Từ Thánh Mân làm cho nghẹn họng.
Anh ta nói: “Lam Thất Thất có phải cô đê tiện đến hỏng não rồi không?”
Lam Thất Thất đỏ cả vành mắt.
“Cô cho rằng như vậy thì có thể gây chú ý tới tôi sao? Ở trong mắt tôi cô chẳng khác gì vai hề!” Từ Thánh Mân không lựa lời nói, Sakahara Kurosawa muốn tiến lên kéo anh ta, kết quả bị Từ Thánh Mẫn tránh đi: “Tô Nhan so với cô còn có đầu óc hơn, dù sao cô ấy chưa bao giờ làm loại chuyện thấp kém này, ngược lại tôi thật không ngờ, Lam Thất Thất cô có thể ngu ngốc đến như vậy, chẳng khác gì một người phụ nữ low đến tột cùng trái đất!”
Lời nói khiến người ta tổn thương nháy mắt như lưỡi dao sắc bén phóng ra từ miệng, từng dao từng dao đâm vào tôn nghiêm lung lay sắp đổ của Lam Thất Thất.
Cô đứng ở đó, bả vai run rẩy, đợi Từ Thánh Mẫn mắng xong hết, hai tay cũng không ôm nổi thú bông trong ngực.
Vì vậy thú bông rơi xuống đất.
Lam Thất Thất đứng ở nơi đó, cúi đầu, không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Sakahara Kurosawa đi tới đập vai Từ Thánh Mân một cái: “Lão Từ, quá đáng rồi.”
Từ Thánh Mân đột nhiên hoàn hồn, lặng lẽ ngước mắt nhìn về phía Lam Thất Thất, lúc này mới ý thức được lời của mình quá đáng rồi, nhưng… anh ta không buông thể diện được…
Lúc này Lam Thất Thất ngẩng đầu.
Cô lau nước mắt, không để nước mắt rơi xuống nữa, cô nói: “Anh mắng rất đúng.”
Tim Từ Thánh Mẫn nhói lên.
“Mắng quá đúng, tôi là đứa con gái không có não, tôi chính là đê tiện đến hỏng não, tôi chính là muốn báo thù anh, tưởng rằng anh có ý với tôi, dùng trăm phương ngàn kế mà kích thích anh.” Mỗi chữ mỗi câu Lam Thất Thất nói, như đã dùng hết sức lực: “Là anh để cho tôi biết rằng bản thân mình là kẻ ngu.”
Từ Thánh Mẫn tiến lên muốn tóm lấy cô, mà Lam Thất Thất giống như theo bản năng mà lui về sau một bước.
Động tác lùi một bước né tránh, như một cái tát đánh thẳng vào mặt Từ Thánh Mẫn.
Anh ta cảm thấy, nếu như lúc này minh không đưa tay ra, nếu không giữ chặt cô, có thể từ nay về sau sẽ không cầm được tay Lam Thất Thất rồi.
Từ Thánh Mẫn cảm thấy mình chẳng bao giờ muốn nắm tay Lam Thất Thất, nhưng bây giờ khi chân tướng máu me đầm đìa bày ở trước mặt anh ta, anh ta vậy mà lại thấy đau đớn.
Từng nghe có người hát nói rằng tình yêu thối nát nhất, giấu trong tình hữu nghị tốt nhất.
Anh ta và Lam Thất Thất, trên bạn bè những không phải người yêu.
Sau Lam Thất Thất vượt ranh giới, gặp phải ánh mắt trào phúng của anh ta, cùng sự khinh thường.
Trái tim đang cuồng loạn, lúc Từ Thánh Mân duỗi tay, mới giật mình tay mình đang phát run, hầu kết anh ta lên xuống:.’Lam Thất Thất.”
‘Vững vàng nắm được cổ tay của Lam Thất Thất.
Từ Thánh Mân hít sâu một hơi, sự lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống lại nhìn thấy Lam Thất
Thất đưa một tay ra, gỡ ngón tay của anh ta.