Ngay lúc anh ta lao ra trước Từ Thánh Mẫn để đuổi theo Lam Thất Thất, Từ Thánh Mẫn đã biết mình thua rồi.
Có người so với anh ta quan tâm Thất Thất hơn, có người muốn có được cô, có người tình nguyện theo đuổi cô.
Bị Sakahara Kurosawa nói một câu như thế, Từ Thánh Mẫn bước hai bước, Lạc Du Du vốn chạy không nhanh, sau khi bị Hồ Quân đuổi kịp liền buông lỏng tay Lam Thất Thất ra.
Lam Thất Thất đưa tay bụm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay rơi xuống.
Cô thở phì phò từng hơi, như thể có thể che lại tiếng khóc của mình.
Hồ Quân tiến lên, đưa tay ôm Lam Thất Thất vào trong ngực mình, cũng mặc kệ động tác này có phải quá giới hạn hay không, anh ta đưa tay đặt lên đỉnh đầu Lam Thất Thất, “Thật xin lỗi.” Anh ta dừng một chút, giống như là dùng sức rất lớn nói: “Là tôi có ý khác.
Thật sự là trong lòng anh ta có ý khác, chỉ vài ngày ngắn ngủi như thế, vì để tiếp cận Lam Thất Thất, vì để có địa vị trong lòng cô mà dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Anh ta hy vọng có thể thông qua gia đình Lam Thất Thất làm cho địa vị của mình nâng cao hơn một bước.
Thế nhưng trông thấy Lam Thất Thất khóc, anh ta cảm giác như mình rất vô sỉ, rõ ràng là nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại lợi dụng một người.
Lạc Du Du ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không kéo Lam Thất Thất trở về, đến lúc Từ Thánh Mẫn từ đuổi theo đến nơi, đầu tiên nhìn thấy chính là cả người Lam Thất Thất bị Hồ Quân ôm vào trong ngực.
Lam Thất Thất nhỏ gầy như vậy, lọt thỏm trong bả vai Hồ Quân.
Từ Thánh Mẫn không biết lửa giận từ đầu ra, đi đến trực tiếp hung hăng đẩy Hồ Quân ra, người đàn ông mạnh mẽ đè bả vai của anh ta lại, đè anh ta lên tường, bầu không khí giữa hai người bị kéo căng cứng như dây cung, giống như một giây sau liền muốn đứt gãy.
“Ai cho phép anh chạm vào cô ấy!”
Từ Thánh Mẫn không thể nhịn được nữa gào lên: “Không cần bát cơm nữa có phải không! Ông đây nói một câu có thể làm cho anh lăn khỏi công ty của ông đây, không nên mẹ nó đánh chủ ý lên người không cần thiết”
“Đuổi tôi à.” Mắt Hồ Quân lóe sáng đến lạ thường, anh ta nói: “Bây giờ, ở ngay đây, ngay lúc này, ngay trước mặt Lam Thất Thát, đuổi tôi đi.
Cứ như vậy thì anh vĩnh viễn sẽ thua tôi thôi, Từ Thánh Mẫn.
Trong nháy mắt kia, lòng dạ ngoan độc của Từ Thánh Mẫn như bị ai đánh vào, đau đớn vô cùng lan ra trong lòng anh ta.
Anh ra còn chưa kịp nói gì, Lam Thất Thất đã mở miệng: “Đủ rồi.”
Đến đây là kết thúc đi, tất cả mọi chuyện không cần phải dây dưa thêm nữa.
Từ Thánh Mẫn rõ ràng chưa làm gì, nhưng lại bị hai chữ ngắn ngủi này làm cho mất hết sức lực.
Lam Thất Thất không cần làm gì, chỉ cần một câu như thế đã đủ làm điều khiển sức lực của anh ta.
“Tôi chịu đủ rồi, tôi đi đây, anh đừng đuổi theo nữa.”
Sự sợ hãi từng chút một dâng trào trong cổ hong.
Từ Thánh Mẫn lắc đầu, theo bảng năng nói: “Không… Lam Thất Thất, em…
Lam Thất Thất đi lên trước, nhẹ nhàng ôm anh ta một cái.
Ôm một cái.
Đó là sự tôn nghiêm cuối cùng của cô.
“Chúng ta hết rồi, Từ Thanh Mẫn.
Cô cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất: “Con đường sau này một mình anh đi cẩn thận nhé.
Sau đó lại buông ra.
Là ai ở thời gian cuối cùng còn chừa lại cho anh một chút mặt mũi cuối cùng, mà cũng không quay đầu lại mà ra đi?
Sau khi Lam Thất Thất buông anh ta ra, quay người nói cảm ơn với Hồ Quân: “Cảm ơn anh.”
Sau đó cô giống như bỏ hết tất cả mọi gánh nặng, nói với Lạc Du Du: “Thật tốt, tớ lại tự do rồi.”
Lúc Lam Thất Thất rời đi, không ai cả.
Hoặc là nói cũng không ai dám cản.
Hôm đó Từ Thánh Mẫn đứng tại chỗ, ngẩn người thật lâu, Sakahara Kurosawa đứng bên cạnh trầm mặc hút thuốc, cho đến lúc bóng lưng Từ Thánh Mân hóa thành một pho tượng.