Muốn nghe ngóng, nhưng lại lùi bước.
Sau khi trở về ngày hôm đó, Từ Thánh Mẫn vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lam Thất Thất.
Trong lòng anh ta luôn cảm thấy vừa đau vừa khó chịu, không nhịn được muốn đi nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất, nhưng rồi lại nhịn xuống vì sĩ diện.
Ngay cả Sakahara Kurosawa cũng đã nhận ra sự rầu rĩ của anh ta.
“Gần đây anh sống như kiểu vợ bỏ trốn theo người khác mất rồi ấy.” Hiếm khi hai người bọn họ gặp nhau, Sakahara Kurosawa vừa đánh bida vừa chọc ngoáy Từ Thánh Mân một câu: “Vẻ mặt u ám đầy đáng sợ.
Từ Thánh Mân bực mình: “Nói cái gì vậy hả?”
“Có phải anh rất muốn biết tin tức về Lam Thất Thất không?”
Sakahara Kurosawa nắm lấy cây cơ, cười hề hề đầy bỉ ổi.
“Tôi đang chờ đây.”
Từ Thánh Mân nhíu mày lại: “Chờ cái gì?”
“Chờ tới lúc anh không nhịn được nữa rồi trưng vẻ mặt đáng thương tới hỏi tôi, Sakahara
Kurosawa, gần đây Lam Thất Thất đang làm gì..
Sakahara Kurosawa cố ý bắt chước giọng điệu đáng thương, nói xong bèn cầm cây cơ cười ngặt nghẽo: “Chắc chắn là anh đã muốn nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất từ lâu rồi đúng không!”
“Ông đây muốn biết tin tức của cô ấy mà còn phải.” Từ Thánh Mẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hỏi cậu à?”
“Chứ sao.” Sakahara Kurosawa đảo mắt, ra vẻ đang nhìn ngắm quang cảnh xung quanh: “Cũng không biết là ai, sau khi bị Lam Thất Thất từ bỏ theo đuổi thì lá gan chỉ còn một nhúm, không dám đi nghe ngóng tin tức của cô ấy.”
Trái tim Từ Thánh Mẫn đập mạnh, không biết tại sao, anh ta lại nhớ tới lúc mình nhìn thấy Lam Thất Thất lần cuối cùng, nhớ tới đôi mắt của cô, đôi mắt tràn đầy sự đau đớn cùng bóng lưng gầy gò và yếu ớt đang rời đi.
Từ Thánh Mẫn luôn cảm thấy, Lam Thất Thất là một người lạc quan và luôn vui vẻ như thế mà mình cũng có thể khiến cô trở nên như vậy, coi như là anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng mà không phải cô là người rung động và theo đuổi trước sao? Cô là người tự quyết định bắt đầu theo đuổi anh ta, rồi lại tự quyết định kết thúc tình đơn phương này.
Bắt đầu thì hoành tráng, kết thúc thì lại chẳng có gì, vốn dĩ anh ta nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tại sao bây giờ…
Từ Thánh Mân siết chặt ngón tay.
… Người hối hận lại là anh ta.
“Đừng chịu đựng.” Sakahara Kurosawa đi tới vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, có một số việc chịu đựng không phải là cách đâu.
Đúng rồi, đúng là Lam Thất Thất đã xảy ra chuyện đấy.”
Một tia sắc bén thoáng hiện lên trong mắt Từ Thánh Mẫn rồi lập tức biến mất: “Cô ấy làm sao?” Chậc chậc, nhìn cái dáng vẻ sốt sắng này mà xem.
Sakahara Kurosawa nói: “Ba cô ấy muốn đưa cô ấy đi huấn luyện, dù sao Lam Thất Thất cũng rảnh rỗi, coi như là trải nghiệm cuộc sống, sau này nếu cô ấy thật sự có hứng thú với việc đi lính, có lẽ sẽ đi theo con đường của Lam Minh, làm một nữ anh hùng…
“Cô ấy bị điên à!”
Từ Thánh Mẫn đột nhiên quát lớn khiến Sakahara Kurosawa giật nảy mình, cậu ta vỗ ngực nói: “Gì vậy gì vậy, tự nhiên anh phát điện gì thế? Làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ kể cho anh một sự thật thôi mà.”
“Cô ấy nghĩ gì mà lại muốn đi lính chứ?” Từ Thánh Mẫn nghiến răng: “Cô ấy không biết vào quân ngũ khổ thế nào à? Đầu óc cô ấy có vấn đề à?”
“Anh đi mà hỏi cô ấy.” Sakahara Kurosawa nhún vai: “Không khéo vì anh nên người ta mới hoàn toàn mất hy vọng với tình yêu trên thế giới này rồi dứt khoát một lòng một dạ đi bảo vệ đất nước, không phải như thế cũng rất tốt sao.
Giống hệt tác phong làm việc của Lam Minh.
Chỉ là “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ha?”
“Tôi hỏi cậu cô ấy đang ở đâu “Sân huấn luyện nhà họ Lam chứ còn đâu nữa” Sakahara Kurosawa nói: “Anh… Anh muốn làm gì hả?”
“Tôi đi tìm cô ấy!”
“Anh không đi làm à?”
“Đi làm cái rắm, ông đây từ chức, ông đây bán hết cổ phiếu lấy tiền mặt!” Từ Thánh Mân vứt cây cơ xuống đất: “Đầu óc cái cô kia có vấn đề nên mới muốn ra chiến trường, thế thì mẹ nó ông đây cũng sẽ đi học nấu ăn!”