Cả thế giới như bị ấn nút tạm dừng, Tô Nhan đứng ở đó với vẻ không tin nổi, sau khi cô nghe thấy Đường Duy những lời đó xong, cô chẳng khác gì người bị đào rồng, không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì vào tai nữa.
Người đàn ông dính đầy mùi rượu trên người đứng đối diện cô, gương mặt tuấn tú, trong mắt chứa đau đớn, cậu run rẩy giơ tay lên như lời cầu xin cuối cùng: “Cho dù em từ chối anh…”
Bàn tay ấy như lời cầu cứu cuối cùng mà người nhảy lầu đưa ra: “Anh có thể ôm em không?”
Toàn bộ thế giới đổ nghiêng, Tô Nhan lùi về sau hai bước, nhìn bàn tay mà Đường Duy giơ ra, cô chỉ cảm thấy đầu đau đớn, tất cả suy nghĩ trở thành một mớ hỗn độn.
Cô lắc đầu theo bản năng: “Đường Duy, anh..”
Nhưng những lời tiếp theo bị cắt ngang bởi cái ôm liều lĩnh của người đàn ông kia, thậm chí cô không kịp chạy trốn đã bị người ta ôm chặt vào lồng ngực.
Hai cánh tay kia như xiềng xích, giam cầm cô một cách chặt chẽ như sợ cô sẽ biến mất vậy, nhiệt độ cơ thể Đường Duy bao phủ khắp toàn thân Tô Nhan.
Không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào, Tô Nhan sực tỉnh như bị điện giật, điên cuồng giấy giụa ra khỏi vòng tay cậu: “Anh buông ra!”
“Một lát thôi… Giọng của Đường Duy như sắp tan vỡ, ánh mắt tối đen vừa sâu thẳm vừa nặng nề như màn đêm: “Tô Nhan, anh… chỉ muốn ôm em thôi..”
Cô nhỏ bé như thế, khi trông thấy bóng dáng một mình cô đi đến đây, cậu đã muốn lao đến ôm lấy cô.
Tô Nhan giấy mãi không được, rõ ràng cô hiếu được chắc chắn mình không thoát khỏi sức mạnh của Đường Duy, vì thế cô bèn nhảm chặt mắt lại, như thể cố chấp khăng khăng, không thèm nhìn Đường Duy, để mặc cậu khống chế.
“Đừng.” Đường Duy giơ bàn tay run rẩy chạm vào mặt Tô Nhan, bàn tay lạnh đến mức đáng sợ, Tô Nhan rùng mình mở †o mắt, trông thấy trong mắt của người đàn ông trước mặt mình có tơ máu, cậu nói: “Em đừng tỏ ra như vậy…”
Bày ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy với cậu.
Tô Nhan không lên tiếng, cứ mặc kệ Đường Duy ôm cô như thế.
Có lẽ nhìn từ phía sau lưng, động tác của bọn họ cực kỳ giống một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại.
Nhưng mà cho dù là một tư thế ôm gần sát như thế này, bây giờ lòng của cô đã không thể ấm áp lên được nữa.
Cho đến khi cảm xúc của Đường Duy dân dần bình tĩnh lại, Tô Nhan mới nhấc cánh tay, người đàn ông chậm rãi buông cô ra, bàn tay kia của cậu vẫn còn chạm vào mặt cô như thể không muốn rời xa, nói: “Tô Nhan, em muốn anh làm gì, em nói đi..”
Tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh không dao động đó? Tại sao… rốt cuộc cậu không thể tìm thấy một chút tình yêu lúc trước.
Đường Duy chưa từng sợ hãi như thế bao giờ, cậu cảm thấy mình cùng đường thật rồi, trái tim của Tô Nhan hệt như tảng đá, không thể… lay động được một chút.
Không nên như thế, giữa bọn họ không phải là như vậy…
Tô Nhan mỉm cười, giọng của cô rất khẽ, trong buổi sáng mà bầu trời còn chưa hoàn toàn sáng lên, giọng cô giống hệt như gió nhẹ nhàng thổi tới rồi thổi đi: “Tôi không muốn anh phải như thế nào cả, tôi không hề có yêu cầu gì với anh”
Cô đã buông tay từ lâu, những tình cảm thầm thích tồn tại lâu như thế, chẳng qua chỉ là tự hủy hoại bản thân.
“Bây giờ anh lại nói với tôi, anh yêu tôi…”
Rốt cuộc trong giọng nói của Tô Nhan cũng có dao động, cô càng nói càng gấp, đỏ mắt thù hận Cô hoảng hốt cười to: “Bây giờ anh lại nói cho tôi biết là anh yêu tôi? Yêu? Đường Duy, anh không xứng, mười năm của tôi bị người ta phá hoại lãng phí mà không có lý do! Anh xin lỗi tôi bằng cái gì chứ?”.