Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1428: Thời Tiết Trở Lạnh Rồi Lập Danh Sách Thôi





Từ Thánh Mân dụi điếu thuốc xuống gạt tàn rồi sau đó nhìn về phía Đường Duy: “Nghe thấy rồi chứ?”
Đường Duy lạnh lùng nói: “Ngoài những lời này thì cô ta không nói được câu nào khác nữa”
“…” Từ Thánh Mân kêu to lên: “Cậu không thấy sốt ruột sao?”
“Đợi một chút, tôi đang phân tích tần số…”
Chỉ thấy trước màn hình máy tính của Đường Duy xuất hiện một đường tần số âm thanh, chính là âm thanh của người đàn ông thần bí đã nói chuyện với Từ Dao lúc nấy.

“Để tôi phân tích một chút” Đường Duy cắt một đoạn trong cuộc ghi âm đó ra, sau đó lại mở một đoạn ghi âm mới đã có sẵn trước đó.

Cậu kéo hai đoạn ghi âm lại gần nhau thì thấy gần giống nhau đến 90%.

Từ Thánh Mân mở to hai mắt như không tin vào mắt anh ta: “Cậu đang phân tích nguồn gốc của giọng nói kia sao?”
“ừ”

Đường Duy so kết quả xong thì khẽ đánh phím enter một cái rồi nói: “Cùng một người.”
Trong ánh mắt của Đường Duy khẽ lóe lên một ánh nhìn sắc bén, cậu nói: “Đây đều là giọng nói của một người”
“Cậu dùng cách này để điều tra cái người đàn ông thần bí sau lưng Từ Dao phải không?”
Từ Thánh Mân có vẻ hưng phấn nói: “Đợi chút, nếu là cùng một giọng nói thì nói cách khác có nghĩa là cậu đã điều tra ra người đàn ông sau lưng Từ Dao là ai rồi phải không? Đoạn ghi âm mẫu này cậu làm cách nào mà có được vậy?
Anh ta chỉ vào đoạn ghi âm sau của Đường Duy.

Đường Duy nói: “Anh đoán xem”
“..” Từ Thánh Mân dừng lại một chút: “Cậu muốn ra tay rồi à?”
Hơi sớm rồi đó, kế hoạch lúc trước của Đường Duy chính là đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa…
Dù sao bảy tội giết người còn chưa…
“Ra tay đi”
Đường Duy nhíu mày, trong chớp mắt dường như lóe lên ý định giết người.

“Mau chóng giải quyết đám người này, tôi còn phải đi tìm Tô Nhan.

Sắp tới đích rồi mà còn bị ngáng chân”
Tử Thánh Mân há hốc miệng, cảm giác như anh ta đang nghe thấy chiếu thư: “Cậu nói gì vậy?
“Tôi còn phải đi tìm Tô Nhan.

Lúc trước tôi đã thấy Tô Nhan gặp mặt ba mẹ Trì Liệt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ đính hôn mất.


Tô Nhan và Trì Liệt sẽ đính hôn đó”
Đường Duy xoay người lại, hỏi anh ta một cách nghiêm túc: “Anh nói tôi nên phái người hạ độc Trì Liệt hay là phái người đánh thuốc mê Trì Liệt rồi bán cậu ta đi vùng đất khác đây?”
Tù Thánh Mân nghe vậy thì toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, cả hai chuyện này đều không nên làm chút nào cả.

Có điều anh ta nhìn thấy biểu hiện lúc nấy của Đường Duy thì cảm thấy cậu rất nghiêm túc.

Tại sao trong kế hoạch lại có thể tiêu diệt Trì Liệt được chứ?
Từ Thánh Mân nói: “Cậu kiềm chế chút đi, nếu cậu làm ra những chuyện như vậy thì càng khiến Tô Nhan càng chán ghét cậu hơn mà thôi.

Lúc đó cậu phải làm sao đây?”
Tận sâu trong trái tim của Đường Duy truyền đến một nỗi đau không thể bị xem thường, cậu căn răng nói: “Chán ghét đi, dù sao chán ghét còn tốt hơn so với không quan tâm”
Thà rằng cậu bị chán ghét chứ cậu không muốn bị cô lãng quên.

Nếu yêu mà không có cách nào giữ lại cô bên cạnh Đường Duy nhìn chằm chăm vào lòng bàn †ay của cậu.

Tô Nhan, nỗi hận thù có thể ngăn cản cô sao?

Từ Thánh Mân nhìn màn hình máy tính: “Có động tĩnh, xuất hiện rồi”
Lúc trước vẫn chưa tra ra IP của Từ Dao vì cô ta ở cùng với người đàn ông thần bí kia, đoán chừng là nhà của anh ta.

Xung quanh được bảo mật không thể định vị được bằng tín hiệu GPS, bây giờ lại xuất hiện thì điều đó chứng tỏ…
Từ Thánh Mân và Đường Duy liếc nhìn nhau.

“Từ Dao đã đi ra rồi”
Như vậy nơi cô ta xuất hiện chứng tỏ gần với nơi ở của người đàn ông thần bí kia.

“Lôi hết tất cả hành tung của Từ Dao ra xem: Gương mặt đẹp trai với các đường nét tinh xảo không hề thay đổi cảm xúc, cậu lắc đầu qua hai bên trái phải sau đó bẻ các khớp tay nghe kêu răng rắc.

“Thời tiết trở lạnh rồi, lập danh sách thôi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.