Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Đường Duy không kéo dài được bao lâu, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt ngay khi Khương Thích đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía Hàn Khinh Yên: “Dạo gần đây em chưa làm xong bài tập nhỉ?”
Hàn Khinh Yên vừa nghe thấy hai từ “bài tập” liền cảm thấy đau cả đầu: “Anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta còn có thể làm bạn tốt”
Đường Duy nhếch miệng cười, suýt chút nữa thì viết đầy hai chữ “tính toán” ở trên mặt, cậu nói: “Giao dịch đi, em đi cùng với anh đến một nơi, anh sẽ bao thầu hết bài tập của em trong vòng một tháng, thế nào?”
Hàn Khinh Yên phẩy cây quạt lên xuống, không chút nghĩ ngợi: “Đồng ý!”
Từ Thành Mân: “Sao mình có cảm giác đây không phải là chuyện tốt đẹp gì..”
Hàn Khinh Yên còn nhỏ như vậy, cậu cũng có thể làm như vậy được.
Đường Duy bị ánh mắt của anh ta quét tới quét lui, nổi giận: “Chết tiệt, tôi là hạng người như vậy sao?”
Từ Thánh Mân gật đầu lia lịa.
Đường Duy nhất định sẽ làm ra loại chuyện này, chỉ là vấn đề muốn hay không thôi.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.
Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.
Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại.
Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.
Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Hàn Khinh Yên nói: “Diệp Kinh Đường là…
Đường Duy ngẩn người, sau đó nói: ‘Là đối tượng thầm mến trước đây của mẹ em”
*..” Những kí ức thăng trầm kia, thế mà qua lời của cậu chỉ bằng một vài từ như vậy.
Hàn Khinh Yên nhìn về phía cửa chính của nhà họ Diệp: “Em hiểu rồi, anh cần em làm gì?”
Đường Duy mỉm cười: “Đi gặp ông ta một chút”
Muốn chết à!
Từ Thánh Mân không nhịn được nữa: “Đường Duy, tên súc sinh này! Hàn Khinh Yên còn nhỏ như thế, cô bé là là con gái của dì Khương Thích, thế mà cậu muốn đưa cô bé cho Diệp Kinh Đường sao?”
Vốn dĩ cho rằng để Hàn Khinh Yên đi quyến rũ Diệp Tiêu đã là biện pháp tồi tệ nhất của Đường Duy, không ngờ tới cậu lại để cho.
Hàn Khinh Yên đi gặp Diệp Kinh Đường!
“Đường Duy, cậu còn là người sao?”
Đường Duy hận không thể trực tiếp đánh chết Từ Thánh Mân ngay bây giờ: “Bên trong đầu của anh có thể có suy nghĩ tốt hơn được không?”
Từ Thánh Mân chỉ vào cậu: “Bộ dạng của cậu thế này, làm sao tôi có thể suy nghĩ tốt về cậu? Tên cặn bã!”
Đường Duy lười giải thích, dứt khoát không nói chuyện nữa.
Khi bấm chuông cửa nhà họ Diệp, nhân viên bảo vệ đã nhận ra khuôn mặt của những cậu ấm, cùng họ đi vào.
Xuyên qua vườn hoa, Diệp Kinh Đường đang uống trà trong phòng khách, liền nghe thấy âm thanh từ cửa truyền đến.
“Đường Duy, tôi khuyên cậu nên tỉnh táo một chút, Khinh Yên còn nhỏ như vậy, cậu làm như thế nhất định dì Khương Thích sẽ không bỏ qua cho cậu.
Diệp Kinh Đường vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Đường Duy: “Duy Duy?”
Qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn cô độc một mình.
Đường Duy lùi lại, đưa Hàn Khinh Yên ở phía sau lộ ra, cười nói: “Chào buổi sáng, chú Diệp Kinh Đường”
Khuôn mặt đó!
Chén trà trong tay Diệp Kinh Đường ngay lập tức rơi xuống đất.
Cùng với những quá khứ đã qua, rơi xuống vỡ tan tành.
Bàn tay Diệp Kinh Đường run rẩy, nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, gương mặt vốn tưởng rằng đã quên đi, một lần nữa hiện lên trong tâm trí từng chút từng chút một.
Đến tuổi đã nắm chặt tiền quyền trong lòng bàn tay, âm thanh của người đàn ông vẫn run run nói: “Mẹ của cháu là…”
Hàn Khinh Yên mặc hán phục trông như một tiểu tiên nữ cúi chào một cái, nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ cháu là Khương Thích, lần đầu tiên gặp mặt chào hỏi chú Diệp Đường Kinh ạ”
Giống Khương Thích… y như đúc.
Diệp Kinh Đường đi tới, bước chân lảo đảo, ngay khi anh ta sắp đụng phải Hàn Khinh Yên, Đường Duy đã chản cô bé lại, hẳng giọng nói: “Chú Diệp Đường Kinh, cháu muốn cùng chú nói chuyện liên quan đến Diệp Tiêu”
“.
Hóa ra cậu không biết xấu hổ xem Hàn Khinh Yên như con bài mặc cả!
Đường Duy đoán chắc Diệp Kinh Đường yêu Khương Thích!.