Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1445: Hôm Nay Cũng Muốn Xem Ai Dám Ngăn Cản Tôi





Cô đã nhịn từ lâu, hôm nay là tự mình Từ Dao tới cửa, đã đến mức này, cô cần gì phải nhắn nhịn thêm?
Nếu còn tiếp tục nhịn xuống thì thật sự đáng để bị người khác bắt nạt nhiều năm như vậy!
Cho nên khi nghe thấy Lam Thất Thất gọi, trong lòng Tô Nhan run lên, nếu lúc này có người khuyên cô lui một bước…
Ai ngờ Lam Thất Thất nói: “Không có! Cứ tiếp tục đi! Tớ đến đây để giúp cậu một tay!”
“.” Đúng là bạn tốt của cô.

Tô Nhan rất muốn cười, Lam Thất Thất, thật sự là tri kỷ cả đời của cô.

Cuối cùng không nhịn được, cô nở nụ cười, nói: ‘Không sợ nhà họ Lam bị liên lụy sao?”
Lam Thất Thất phủi bụi trên người: “Một mình nhà họ Tô làm thế nào có thể chống lại nhà họ Diệp nhà và họ Từ?”
Cô ấy đi tới bên cạnh Tô Nhan, thấy biểu tình phãn hận của Từ Dao, Lam Thất Thất được huấn luyện đặc biệt hai năm qua, có kinh nghiệm phong phú, ra tay dồn sức lực lão luyện đè lên nửa người Từ Dao.


Lâm Thất Thất cười tủm tỉm nói: “Cho nên, hai chúng ta cùng hợp sức đối đầu, đây không phải là chuyện rất tốt sao?”
“Chuyện này có thể kéo cậu xuống nước”
“Xuống nước thì đã làm sao, thậm chí nói đến đây tớ mới nhớ ra, tớ còn có cả giấy chứng nhận vận động viên lặn đây!” Lam Thất Thất nói: “Đánh! Cả hai cái tát chưa đủ!”
“Lam Thất Thất” Từ Dao nghe thấy Lam Thất Thất ủng hộ Tô Nhan vô điều kiện như vậy, chỉ có thể liều mạng nháy mắt cho Diệp.

Tiêu: “Các cô điên rồi sao? Ban ngày ban mặt cũng dám làm những chuyện như thế này với tôit”
“Đúng vậy: Tô Nhan nói: “Tôi làm đấy, cô có thể làm gì tôi, việc này có thể làm cho Đường Duy thương hại cô không? Đó không phải là ý cô vẫn muốn sao? Nghĩ vì lợi ích cho cô, tôi cing nên xuống tay nặng hơn một chút, để cô được Đường Duy nhìn thêm vài lần”
Sắc mặt Từ Dao đỏ bừng, ngay lập tức liền trắng bệch, mở miệng: “Tô Nhan, cô là đồ tiện nhân!”
Lời còn chưa dứt, liền có một cái tát trực tiếp đánh tới khiến cô ta chảy máu mũi, máu văng tung tóe khắp nơi, còn rơi xuống đầy đất.

Đổ máu rồi.


Trì Liệt và Nhậm Cầu không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo hướng này, hai người kinh hãi đè xuống bả vai Tô Nhan: “Tô Nhan!”
Nhưng Tô Nhan lại tránh được, sau đó nhìn về phía Từ Dao vừa bị đánh đến chảy máu mũi đầm đìa, cả người đang run rẩy, nếu không phải có Lam Thất Thất chống đỡ cô ta, có lẽ lúc này Từ Dao đã mềm nhữn quỳ xuống.

“Dám? Tất nhiên là tôi dám!”
Tô Nhan cười, đưa tay nắm lấy cảm cô ta “Tôi nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay cũng muốn xem ai dám ngăn cản tôi! Ai có đủ khả năng để ngăn lại!”
Từ Dao có những suy nghĩ giơ bẩn cũng không phải là một ngày hai ngày, từ lời nói bịa đặt đến tâm tư ác độc vu oan hãm hại, có chuyện gì mà cô ta bỏ qua Tô Nhan đâu?
Ngoại trừ những lúc Đường Duy yêu thương, che chở cho cô, còn lại đều là ác ý một lòng muốn hãm hại của Từ Dao!
Bởi vì ý nghĩ độc ác của cô ta, mà Tô Nhan phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ!
“Nhiều năm như vậy, không ai nói cho tôi biết, nếu một người bị ép đến mức không có đường lui, rốt cuộc phải làm như thế nào để tự bảo vệ mình, làm thế nào để tự an ủi, cô nói xem?”
Tô Nhan quay đầu, trong mắt tràn đầy hận thù, cô nhìn Nhậm Cầu: “Nhậm Cầu, anh thử nói xem?”
Tự nhiên Nhậm Câu bị cô nhắc tên, tóc gáy liền nhảy dựng lên, theo bản năng nói: “Tô Nhan, bây giờ cô đang phẫn nộ làm cho mất lý trí, cô bình tĩnh một chút, Từ Dao đã thành ra như vậy…”
“Đã như thế nào?”
Lúc Đường Duy chạy tới cửa, nghe thấy tiếng Tô Nhan oán trách: “Năm đó khi ở trường trung học, trước mặt tất cả học sinh, tôi bị xé rách áo, thậm chí còn bị đánh đập, sao không có ai đứng ra nói một câu, giờ lại muốn tôi tha cho cô ta sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.