Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1446: Cuối Cùng Thì Bây Giờ Tô Nhan Có Thể Đứng Lên Rồi





Trong chớp mắt, Đường Duy như nhìn thấy được những chuyện ngày xưa.

Cậu đứng đó, giống như nhìn thấy cô gái bé nhỏ năm xưa.

Tâm tư đơn thuần, đổi xử với người khác lương thiện và ngây thơ hồn nhiên.

Cô lấy hết dũng khí, thản nhiên đón nhận tất cả những ác ý trên thế giới này mà cản răng đi theo cậu.

Vậy mà thế giới này đền đáp cho cô vẫn chỉ là sự thống khổ.

Dường như cậu thấy Tô Nhan bị các học sinh trung học lôi lôi kéo kéo té trên mặt đất, tay đấm chân đá mà hùng hổ bắt nạt cô nhưng không có ai đứng ra giúp đỡ.

Cô yếu ớt giống như một báu vật nổi tiếng bị rơi vỡ tan tành không ai thèm hốt lại.

Những hồi ức đó trong giây phút đã hóa thành cơn bão tố hung dữ đi ngang cuộc đời cậu.

Đường Duy run rẩy bước từng bước, lúc tới cửa thì đã thấy hai mắt của Tô Nhan đỏ hoe.


Cuối cùng thì bây giờ Tô Nhan có thể đứng dậy rồi.

Cô cũng đã vươn tay ra được.

Cuối cùng cô có thể chống lại những người khinh thường cô, chèn ép cô.

Cô có thể trả thù những học sinh trung học đã bắt nạt cô, ăn miếng trả miếng với họ được rồi.

Cuối cùng cô có thể trả lại từng cái bạt tai cho bọn họ.

Trong thoáng chốc, cô giống như là điên rồi vậy.

Cô tát cho Từ Dao đỏ bừng hết cả khuôn mặt.

“Nói.

Nói lại những lời đồn nhảm mà cô đã từng tung ra trước kia đi.

Nói mau.

Nói Tô Nhan cô là đồ đê tiện, Tô Nhan cô quyến rũ Đường Duy, Tô Nhan cô vĩnh viễn thua kém tôi Không phải miệng mồm của cô rất lanh lẹ sao? Nói đi.

Nói”
Dùng lực là có sự tác động qua lại lân nhau.

Từ Dao bị tát nhiều cái như trời giáng thì Tô Nhan cũng dùng hết sức để đánh cô ta.

Bàn tay của cô sưng phù lên đỏ bừng bừng giống như sắp rách cả da thịt: “Cô liên kết với Diệp Tiêu hãm hại tôi, muốn tôi thân bại danh liệt.


Cô vừa ép tôi xuất ngoại vừa khổ tâm dày công bắt chước tôi, cô nghĩ như vậy là có thể gây được sự chú ý với Đường Duy sao? Rồi đợi cho đến khi tôi về nước thì lại nghĩ cách muốn giết chết tôi, cô muốn tôi cút xéo khỏi cuộc đời của Đường Duy.

Cô giỏi lắm.

Cô rất là giỏi.

Từ Dao, nếu cô đã bày mưu tính kế giỏi như vậy mà hôm nay tôi không đánh cô thì sau này cô còn tiếp tục làm khó dễ tôi như thế nào đây?”
Giọng nói của Tô Nhan thảm thiết như bị người ta cắt đứt cổ họng.

Lần cuối cùng cô giơ tay lên giống như là dồn hết sức lực tát cho Từ Dao một cái tát như trời giáng, giống như là đất trời sụp đổ: “Tôi sẽ giúp cô đạt được mục đích”
Một tiếng bốp vang lên, khóe miệng của Từ Dao ứa máu.

Toàn thân của Từ Dao đã run lên bần bật, cô ta thật sự không ngờ Tô Nhan lại phản ứng kịch liệt như vậy, như thế thì không thể cứu vấn được nữa.

Chưa từng có ai nói Tô Nhan lại có tính tình như vậy.

Cô ở trong mắt mọi người chỉ là một người đơn thuần chứ không hề biết tự bảo vệ cô như bây giờ.

Chỉ là không ai ngờ rằng một người đã từng phải chịu đựng nhiều đau khổ, một người đã từng thất vọng không lưu luyến gì với thế giới này nữa vì bị cuộc đời đối xử bất công như vậy mà chỉ cần có người châm lên một mồi lửa thù hận thì có thể đốt cháy tất cả mọi thứ chứ không chỉ đốt cháy riêng bản thân cô.

Cho dù có hóa thành tro bụi thì cô cũng sẽ thiêu đốt cả thế giới này.


“Tô Nhan”
Từ Thánh Mân từ phía sau chạy lên: “Tô Nhan, cô…”
“Sao hả, cô ta là em gái của anh nên anh đau lòng phải không?”
Lam Thất Thất đứng trước Tô Nhan ngăn Từ Thánh Mân lại: “Bây giờ biết Từ Dao là người nhà họ Từ rồi nên đứng ngồi không yên chứ gì?
Từ Thánh Mân quát to lên: “Ngăn Tô Nhan lại đi, có tin Tô Nhan sẽ đánh chết Từ Dao không?”
“Tôi tin”
Lam Thất Thất còn quát to hơn để trả lời lại Từ Thánh Mân: “Đến lúc đó tự khắc có người trừng phạt cô ấy.

Còn bây giờ…”
Cứ để cho Tô Nhan trừng phạt Từ Dao.

“Tô Nhan đang kích động, cô cũng điên rồi phải không?”
Từ Thánh Mân cảm thấy không thể thuyết phục được nữa nên nói: “Đánh Từ Dao thành ra như vậy là điều mà cô muốn thấy sao?”
Tô Nhan nở một nụ cười, từ từ thả tay ra.

Từ Dao giống như không còn xương cốt, từ từ mềm nhũn ra ngã xuống mặt đất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.