Người nọ vẫn đứng bất động, chỉ là vẻ mặt đã bị che mất mà thôi.
Vinh Sở đứng đó với vẻ mặt mỉa mai: thì có phải không trọng tình trọng nghĩa rồi không hả Diệp Tiêu?”
Gọi thẳng tên hai chữ Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, dưới vành nón kia là một cặp mắt thâm trầm.
Anh ta nhìn Vinh Sở một hồi lâu rồi nói: “Là Đường Duy phái anh đến tìm tôi sao?”
“Không phải thì sao?”
Vinh Sở khoát tay nói: “Anh cho là anh không hề bị bại lộ sao?”
Sắc mặt của Diệp Tiêu vẫn không thay đổi.
Mà ngữ khí lại vẫn bình tĩnh nói: “Tôi nghe mà không hiểu anh đang nói gì”
“Vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ hay sao?”
Vinh Sở cười tủm tỉm cầm lấy điện thoại trong tay: “Anh nghĩ lúc này anh muốn ra nước ngoài là vì điều gì vậy? Để tránh đầu sóng ngọn gió sao? Anh không nghĩ tới việc Đường Duy sẽ điều động hết tất cả các phương pháp theo dõi bằng hình ảnh sao? Anh cũng thật ngây thơ quá, anh đã quên Đường Duy là học trò của ai rồi à?”
Đối với Đường Duy mà nói thì việc khôi phục lại những số liệu đã bị phá hủy về lại trạng thái ban đầu chỉ giống như là ăn đồ ăn trên một cái đĩa nhỏ mà thôi.
Diệp Tiêu hơi thay đổi sắc mặt: “Tôi không quen biết anh, đừng chặn đường tôi.”
“Thật là một tay chơi khét Vinh Sở hơi nheo mắt lại: “Có điều mục tiêu của anh vẫn chưa hoàn thành mà đã vội vàng rút lui sớm vậy sao?”
Diệp Tiêu lạnh lùng trả lời: “Nghe không hiểu anh đang nói gì”
“Ngay từ đầu tôi tưởng Nhậm Cầu.”
Vinh Sở lắc đầu như là tự cười chế giễu bản thân: “Dù sao người kia làm việc cũng coi như vẫn còn khôn ngoan.
Nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra là Diệp Tiêu anh được bồi dưỡng là để nối nghiệp Diệp Kinh Đường.
Cho nên xem thường anh là lỗi của chúng tôi.”
Diệp Tiêu nheo mắt lại như là đang hồi tưởng về một điều gì đó.
“Đã phát hết tất cả mọi chuyện lên rồi Đơn Giản đang đứng trước mặt của Đường Duy và đưa tài liệu đến trước mặt cho cậu: “Mức độ tìm kiếm khá cao, trước mắt chúng ta vẫn là người đưa ra nguồn tài nguyên tìm kiếm”
Đường Duy bóp bóp ấn đường: “Còn phía Tô Nhan…”
“Ngày mai sẽ mở phiên tòa.”
Đơn Giản lại đưa một phần tài liệu khác cho Đường Duy: “Luật sư nói họ có lòng tin sẽ chiến thắng.
Còn nữa cậu Đường, cậu cũng…”
Trên vai Đường Duy cũng đang gánh một vụ kiện.
Dù sao… lúc đâm nhát dao sâu nhất kia thì Đường Duy đang nắm chặt tay của Tô Nhan.
Nếu theo góc độ nào đó mà nói thì Đường Duy thậm chí cũng có khả nghị.
“Cậu được tự do ở bên ngoài cũng không được bao lâu nữa, về phần Tô Nhan..
Đơn Giản cau mày nói: “Nếu không thì chúng ta lại đi thử xem?”
Ánh mắt của Đường Duy đầy vẻ ẩn nhãn: “Thử lại?”
Không, Tô Nhan sẽ không cho cậu cơ hội lần nữa đâu.
Chuyện đã tới nước này sẽ không còn đường rút lui nữa.
Cậu và Tô Nhan tra tấn lẫn nhau đã đi đến bước nước sôi lửa bỏng rồi, ai chết trước thì coi như người đó được giải thoát trước.
Xem ra bây giờ Tô Nhan đã nghĩ ra được cách giải quyết rồi, là cách đó.
Đường Duy hít sâu một hơi hỏi: ‘Vậy còn tôi thì sao?”
Đơn Giản bị Đường Duy hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy thì không biết phải trả lời như thế nào mà chỉ có thể chờ Đường Duy chỉ điểm nên dè dặt hỏi: “Cậu Đường?”
“Còn tôi thì sao?”
Đường Duy ngẩng đầu lên kéo cái cần cổ dài ra khiến đường quai hàm lộ rõ.
Khuôn mặt của người đàn ông đầy tinh tế và mê hoặc, nếu đổi là ngày thường thì đôi mắt coi trời bằng vung kia cũng rất hấp dẫn người khác nhưng bây giờ lại khiến không khí nặng nề như trong một hang động tối tăm.
Cậu không liều được nữa.
Tô Nhan bị hủy hoại bản thân thì cũng giống như hủy hoại bản thân cậu mà thôi.
Cũng không thể quay lại thời dĩ vãng được nữa.
Đường Duy cúi đầu nắm chặt đôi bàn tay lại: “Sau khi mở phiên tòa thì sẽ thế nào nữa?”
“Hình phạt, ngồi tù, sau đó…”
Đơn Giản không dám nói tiếp nhưng Đường Duy không cho anh ta dừng lại nên anh ta chỉ đành tiếp tục: “Sau đó Tô Nhan có thể sẽ chết trong nhà tù hoặc là sẽ quên cậu đi.”.