Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 151



Đường Thi quay trở lại phòng làm việc một lần nữa, mọi người lại tiếp tục an ủi cô nên suy nghĩ thoáng ra một chút, ý bảo cô không cần để trong lòng, sau đó Tùng Sam lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như trước kia, vừa ngồi xuống bàn làm việc, lại nghe thấy loảng một tiếng, đã ngủ rồi.

“Thật sự là một giây đã ngủ.” Phương Phương đứng bên cạnh tấm tắc bảo lạ: “Có thể sống đến hai mươi bảy tuổi cũng không dễ dàng gì.”

“Tôi già rồi, già rồi.” Tiểu Nguyệt Lượng vươn vai: “Tôi cảm thấy Tùng Tiểu Tam của chúng tôi rất là cao ráo trắng trẻo, đổi đến nơi khác nói thế nào cũng được xếp vào diện dễ nhìn, nhưng hình như anh ấy chưa từng có bạn gái, đều sắp ba mươi rồi, vì sao anh ấy lại không có bạn gái nhỉ?”

“Nhìn thời gian nghỉ ngơi làm việc theo nước Mỹ của anh ta, đừng nói bạn gái, có thể sống được đến bây giờ đã là không rồi.” Lục Khủng Long quyệt cái đuôi phía sau rồi ngồi lại vị trí: “Từng nghe đến câu này chưa, ngành thiết kế không có bạn gái!”

Tuy nhiên, vào buổi tối, một khách hàng mới đến gặp Đường Thi khiến cô không kịp trở tay, Tiểu Nguyệt Lượng nói rằng cô ấy đã cầu xin ông nội nói với bà mình, nhờ bà nội hỏi xin cách liên hệ với lãnh đạo công ty, sau đó dành chút thời gian buổi trưa để đến đây xem xét.

Đường Thi muốn lấy, bèn xung phong nhận việc thử một lần, Phương Phương ở phía sau cho cô một cái cổ vũ cố lên, Đường Thi mang tâm trạng hớn hở bước vào sảnh lễ tân thêm lần nữa, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tóc vàng cà lơ phất phơ đang ngồi trên ghế sô pha kia, tươi cười trên mặt cô cứng lại rồi.Thật sự là không may mắn, sao những người dân tộc Hồi mà mình đụng phải đều là người mình không muốn gặp thế này?

Tươi cười trên mặt Đường Thi nhạt đi: “Xin chào anh Kỳ.”

Thằng nhãi Tô Kỳ này ngồi trên sô pha như ông lớn, hai chân dài đặt thằng lên bàn trà, dáng vẻ kia không giống như đến bàn chuyện mà càng giống đến KTV trêu gái hơn.Lúc người đàn ông này cười rộ lên, đôi mắt xanh lam kia như bảo thạch, lóe ra ánh sáng sáng chói, đặc biệt mê người.

Anh ta nhếch miệng cười với Đường Thi, vẫn là ngữ khí không thèm kiềm chế kia: “Ồ, thật trùng hợp đấy nhé.” Đường Thi đã chuẩn bị đầy đủ nên hít một hơi thật sâu ngồi xuống đối diện, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Tô Kỳ muốn cười một tiếng: “Này này, nhìn thấy tôi thì không muốn nói cái gì khác à?”

“Nếu anh đến để đùa.” Đường Thi chỉ cửa chỉnh: “Rẽ phải không tiễn.”

“Ôi đệch, cô nàng này, mỗi lần thấy tôi cô có thể đừng không biết phân biệt tốt xấu như vậy không.” Tô Kỳ cảm thấy mình giúp cô không phải lần một lần hai, sao lúc nào cũng làm vẻ mặt này, anh ta thiếu nợ cô hay là làm sao vậy?

Ở trong lòng Đường Thi đã hoàn toàn có ấn tượng không tốt với Tô Kỳ rồi, đương nhiên cô sẽ không có thái độ tốt với anh ta nữa, cô đưa tập tài liệu trong tay qua: “Tôi không nghĩ sẽ gặp anh ở đây.”

“Ồ, ý là lúc trước cũng có một ai khác tới.” Tô Kỳ vừa nghe, khuôn mặt tuấn lập tức dài rõ ràng là khó chịu: “Thế nào, có phải là Bạc Dạ không?”

Cánh tay đang cầm giấy khổ A4 của Đường Thi khẽ run lên, Tô Kỳ bỏ chân xuống, ngồi sát lại gần cô.Anh ta cười với Đường Thi, khuôn mặt của con lai này có thể khiến kẻ khác ý loạn tình mê chỉ trong khoảnh khắc: “Làm sao, Bạc Dạ có thể còn tôi thì không được?”

Đường Thi cảm thấy chính mình đã trở nên chai sạn, lúc trước nếu nghe thấy loại lời nói này, cô nhất định sẽ đau lòng, nhưng hiện giờ lại nghe thấy ngữ khí trào phúc như vậy mà cô đã đau đến chết lặng rồi.Cô cười cười, như là không có chuyện gì: “Chỉ cần trả thù lao thì ai cũng được.”

Tô Kỳ cười càng lạnh hơn, hai người như đang so xem ai ác hơn, anh ta thằng tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Thi, cánh tay hai người đặt trên bàn, nhìn lướt qua như một đôi người yêu.

Người đàn ông khẽ nheo đôi mắt đẹp, ngón tay đang nắm cổ tay cô truyền đến cho Đường Thi nhiệt độ kinh người, cô muốn rút tay lại nhưng anh ta không buông: “Đường Thi, tôi tới đây là vì ai, hẳn là em hiểu rõ.”

Anh ta không chút kiêng dè, không buồn thấp giọng hơn, khiến Đường Thi cảm thấy sởn cả gai ốc: “Buông tay ra, ở nơi công cộng, anh tự trọng một chút đi!”

Thằng nhãi Tô Kỳ này, mặt dày quen rồi, tuy rằng buông lỏng tay ra nhưng ánh mắt đánh giá Đường Thi vẫn nóng bỏng trần trụi như vậy: “Tôi muốn biết em rốt cuộc có bao nhiêu tấm mặt nạ.”

Anh ta say mê với cảm giác ép buộc cô từng chút một, từng chút mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.