Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 154



Trong bóng đêm Đường Duy mở to mắt ra, phát hiện tay chân của mình đều bị trói cột lại.Cậu vùng vẫy một hồi gọi ra tiếng thì phía trước có người xoay đầu nhìn lại: “Ai nha, thằng nhóc thúi này vậy mà không khóc không la lối gì ha.”

Ngay lập tức Đường Duy bày ra dáng vẻ như bị hù sợ chết khiếp, cả người run rẩy bị trói ở đó: “Các người muốn làm cái gì vậy?

Đây là bên trong một xe tải lớn chứa hàng, có người soi đèn pin chiếu lên mặt cậu, ngay lập tức cậu liền phát ra tiếng khóc dữ dội, sau đó cả người liền bị đạp một cước thật mạnh, cậu bé chưa hề trải qua loại tra tấn như này cho nên bị lăn ra ngoài thùng chứa hàng rất xa, đầu gối non nớt bị mài rách một lớp da.

Đường Duy nhịn đau, vẻ mặt hoàng sợ nói: “Các người. Có phải… Muốn giết người không…”

“Ha ha ha ha, có người nói với chúng tôi trói một mình nhóc đem đi thì sẽ có thể đòi một khoản tiền lớn với giá trên trời từ Bạc Dạ, chỉ cần anh ta không cho, vậy chúng tôi liền giết con tin!”

Ba chữ “Giết con tin” này khiến cho cả người Đường Duy càng run rẩy, cậu bé nói: “Các người bị lừa rồi, cha tôi sẽ không trả tiền cho các người đâu.”

Nhóm người kia nhấc cậu lên, dùng ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt cậu, nhìn dáng vẻ giãy giụa bất lực của cậu mà cười ha hả: “Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như mày thì biết gì! Nếu chúng tao đem chuyện bắt cóc này công bố ra ngoài và vì để bảo vệ thể diện của mình, Bạc Dạ nhất định sẽ phải đưa tiền, nếu không sẽ lưu lại danh tiếng cho anh ta là ngay đến cả con trai ruột cũng không cần!”

Xem ra đám người này đã có chuẩn bị từ trước, mắt Đường Duy bị ánh sáng chiếu xạ của đèn pin chiếu vào nên không ngừng ra nước mắt, câu kêu khóc: “Thả tôi ra ngoài! Các người thả tôi ra ngoài!”

“Sao bọn tao có thể dễ dàng thả mày ra ngoài như vậy? Mày có một ông cha có nhiều tiền như vậy thì cũng nên phải tiếp nhận những việc như này đi!”

Trong bóng tối, Đường Duy cảm nhận được cái gì đó chặn ở cổ mình, nhỏ dài sắc bén, mang theo sự lạnh lẽo đặc trưng của kim loại, khiến cho cả người của cậu đều lạnh run hết lên.

“Cầm được tiền xong thì giết người, nếu mày đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn tao thì sẽ gặp nguy hiểm ngay. Mày nói xem, trước tiên nên móc mắt trái hay mắt phải của mày thì hơn nhỉ?”

Trách không được họ muốn khống chế cậu trong cái thùng xe chứa hàng này, thì ra sợ cậu thấy được bộ mặt thật của họ.Đường Duy run rẩy nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi gọi cho cha tôi đưa tiền cho các người!”

“Thật sự là một đứa nhỏ ngây thơ, nhóc biết không, bên ngoài có người dùng tiền để mua cái mạng của cháu đấy!”

Cả người Đường Duy đều run lên cầm cập: “Là….Là một dì đúng không?”

“Chuyện của kim chủ thì tao không biết rõ, bọn tao chỉ biết mày chính là một khối thịt béo bở, làm thịt mày, vừa có thể kiếm được tiền của Bạc Dạ, vừa có thể nhận được tiền thuê của kim chủ, mày nói xem, có phải mày rất đáng tiền không? Ha ha ha ha!”

Cây đao kia cứ gác trên cổ cậu như vậy, căn bản là Đường Duy không dám động đậy, thậm chí đến độ run rẩy cũng không dám quá run quá mạnh vì sợ sẽ bị lưỡi dao sắc bén cắt trúng, giọng điệu của cậu mang theo sự sợ hãi vô cùng lớn: “Các người muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Mày biết bơi không?” Họ lại thích hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười xấu xa nói: “Là bờ biển nha, ha ha ha.”

Thành phố Hải Phòng nằm gần biển, vùng ngoại ô bên kia có một bến cảng nhỏ, tất cả đều là thuyền hàng lui tới, một đứa nhỏ như Đường Duy mà bị quăng xuống có lẽ không còn xương cốt luôn!

Cậu không ngừng run rẩy, bị người ta túm trong tay, họ dường như nhận ra Đường Duy sợ hãi, nên lại dùng đèn pin vừa đi vừa chiếu vào mặt cậu, một hồi nhốt một hồi mở, loại kích thích này khiến cho Đường Duy trắng bệch mặt, cậu cảm thấy có lẽ mình sắp hồn lìa khỏi xác, cả người đều vì sợ hãi mà run lên.

Theo thời gian dần trôi qua, tứ chi của cậu cũng không còn theo sự điều khiển của cậu nữa, cậu còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là bóng ma, cũng không hiểu cái gì gọi là sợ hãi vì giam cầm, bên trong tiếng cười lưu manh và tiếng đèn pin chớp nháy liên tục thì cậu giãy giua mạnh rồi hét lên một tiếng, cảnh tượng này không ngừng khắc ghi trong đầu của cậu, với một tốc độ vô cùng đáng sợ mà phát đi phát lại giống như tuần hoàn của não, khiến con mắt của Đường Duy cũng dần trắng dã, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Có phải mày hù thằng nhóc này sợ chết luôn rồi không, ha ha ha ha.” Ở bên cạnh có một người nói như vậy, nên người kia chơi càng vui hơn, giống như dùng loại thủ đoạn này hù dọa Đường Duy khiến cho anh ta cảm thấy rất sung sướng không hề cảm thấy việc mình đối xử như vậy với một đứa nhỏ là quá tàn nhẫn.”Một đứa bé nhỏ như vậy, có lẽ sau này sẽ bị bóng ma tâm lý mất, coi chừng thang máy cũng không dám đi nữa nha?”

“Còn có sau này à? Ha ha ha ha, cầm tiền xong thì giải quyết nó luôn đi, vừa vặn cũng không cần để nó bị ám ảnh về sau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.