Cô ta cười nhẹ, giọng cười nhẹ đến nỗi dường như gió thổi là tan.
Cô ta nói: “Chia tay? Điều đó chỉ áp dụng với các cặp tình nhân, hợp với trạng thái bây giờ của cậu và Thất Thất, tớ và Sakahara Kurosawa sao?”
Không, đó không phải là chia tay.
Chẳng qua chỉ là cắt đứt liên hôn mà thôi.
Hai người bọn họ rời xa nhau, vậy mà đến cả hai chữ chia tay cũng không xứng.
Những từ ngữ dùng thể hình dung trạng thái tình cảm không hề liên quan đến bọn họ.
Lạc Du Du vừa kéo hành lý vừa đi ra ngoài: “Cũng không biết sau khi hủy hôn ước với Sakahara Kurosawa, còn có thể thường xuyên đến tìm các cậu không.
Dù sao anh ấy, nếu như để tớ cút đi, nhất định sẽ ném tớ ra khỏi vòng của anh ấy”
Lam Thất Thất ở bên cạnh Từ Thánh Mân không phục nói: “Ai trong vòng bạn bè của anh ta chứ.
Tớ là bạn của cậu, không phải là bạn của anh ta”
Nghe thấy Lam Thất Thất cố ý nói như vậy với mình, Lạc Du Du cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn cậu, Thất Thất”
Cô ấy luôn phóng khoáng dám yêu dám hận như vậy, thật sự là quá ngưỡng mộ.
Nếu như có thể làm lại, cô cũng sẽ không mượn cớ liên hôn gia tộc gì đó để đến gần Sakahara Kurosawa nữa, cô sẽ dùng sự cố gắng của mình để Sakahara Kurosawa nhìn thấy bản thân cô.
Mà không phải như thế này, cưỡng ép một cuộc hôn nhân khiến hai bên đều chán ghét.
Lam Thất Thất nghe thấy giọng điệu của Lạc Du Du, cảm thấy lần này thật sự là xong rồi, Lạc Du Du thật sự lạnh lòng rồi.
Nói đi là đi như vậy, phải đau lòng thế nào chứ?
Lam Thất Thất không nói được câu an ủi nào nữa, bởi vì lúc này có nói lời an ủi nào cũng không có tác dụng gì nữa, lời nói đẹp đế thì thôi đi.
Cô ấy hắng giọng, nói với Lạc Du Du: “Du Du, lúc đầu tớ muốn theo đuổi Từ Thánh Mân, cậu đã ủng hộ tớ như vậy, bây giờ cậu muốn làm theo cách của mình, tớ cũng nhất định sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện”
Lạc Du Du bật cười: “Có cậu thật là tốt”
“Kiếp sau tớ sẽ làm đàn ông, lấy cậu và Tô Nhan làm vợ”
Lam Thất Thất nói lớn: “Không để những người đàn ông khốn nạn kia làm hại hai cậu nữa”
Từ Thánh Mân vừa nghe thấy vậy đã vội vàng nói: “Nói cái gì vậy hả? Vậy anh thì phải làm sao?”
Lạc Du Du biết Lam Thất Thất đang chọc cười mình, cô ta hít mũi, nói: “Xe tớ gọi đến rồi, không nói nữa, tớ đến sân bay đây”
“Được rồi, đến nước ngoài rồi thì gửi địa chỉ bên đó cho tớ, tớ bay qua tìm cậu”
Lam Thất Thất hùng hổ nói: “Bay đi đi, bay thật xa, Lạc Du Du, đừng quay đầu lại”
Đừng quay đầu lại.
Máy bay xet qua bầu trời, tiếng gầm rú cực lớn trên bầu trời đã đưa nó đến một quốc gia khác.
Lạc Du Du ngủ một giấc trên máy bay, khi mở mắt ra, đã đến sân bay Sydney rồi.
Cô ta xoa tay, mở điện thoại ra nhìn vào, đã có tín hiệu.
Mở zalo ra, nhìn thấy tin nhắn của Sakahara Kurosawa ở trên cùng, hơn nữa bên trong còn có mười mấy tin nhắn.
Anh ta bỏ chặn cô từ khi nào vậy?
Vừa mở ra, đã nhìn thấy những tin nhắc dày đặc do Sakahara Kurosawa gửi đến, một tin lại tiếp một tin.
Đáng tiếc không có câu nào hay cả.
“Cô bị điên à? Dọn hết đồ trong nhà đi rồi sao?”
“Đi đâu rồ “Thật sự đi rồi sao? Cô có phải là heo không đấy, mắng cô hai câu mà đã đi rồi.
“Lạc Du Du cô mẹ nó muốn chơi trốn tìm với ông đây đúng không?”
“Tính khí của tôi không tốt, cô tốt nhất đừng có bày sắc mặt với tôi.”
“Có phải cảm thấy mình rất lợi hại đúng không?”
“Có phải cô thật sự không ở trong nước nữa đúng không?”
“Cô có bản lĩnh thì đừng quay trở về nữa”.