Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1544: Ăn Nhiều Một Chút Bị Đánh Cũng Không Đau





Đồng nghiệp gật gật đầu: “Đúng vậy, bên này của chúng tôi cũng sắp.

có điều động chức vụ rồi, bởi vì cấp trên mới đến kia chưa quen thuộc với quy trình bên này, có thể sẽ muốn sắp xếp vài người qua trợ giúp”
“Vậy sẽ thay đổi toàn bộ chức vụ sao?”
Lạc Du Du có chút tò mò: “Nếu cứ như vậy thì sẽ tác động rất lớn đến người trong công ty rồi”
“Không phải, lãnh đạo thần bí nhảy dù xuống kia là cấp trên trực tiếp của chúng tôi, không cần điều động gì chức vị của chúng tôi, chỉ cần mấy người trong bộ phận của chúng tôi dẫn ngài ấy làm quen một chút trong mấy tháng này là được rồi”
Đồng nghiệp cười híp mắt nhìn Lạc Du Du: “Bởi vì cô có danh tiếng tốt nhất trong bộ phận của chúng tôi, được nhiều người thích cho nên mọi người nhất trí quyết định để cô giúp lãnh đạo trực tiếp mới của chúng ta làm quen”
Lạc Du Du cảm thấy như trong đầu bị thả một quả bom, cô ta chậm chạp đứng dậy từ trên ghế: “Chuyện này là sao vậy?”

Đồng nghiệp lại túm cô ta đang đứng lưng chừng đặt xuống ghế, nghiêm túc nói đến như có thật: “Cô nhìn đi, bộ phận của chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ có cô được mọi người hoan nghênh, dù sao cô vừa đáng yêu vừa chăm chỉ, cô lại dễ nói chuyện, đúng không? Sau đó là lãnh đạo mới đến, chúng tôi cũng không biết có tính tình như thế nào nên phái cô đi, dù sao tướng mạo cô đáng yêu, người bình thường muốn phát cáu với cô cũng không phát được.


Tình cảm là vì chuyện này sao?
Vì không muốn lãnh đạo mới nổi giận hàng ngày nên mới phái cô ta qua chặn lại sao?
“Mọi người làm như vậy.


Trên mặt Lạc Du Du treo hai hàng nước mắt như sợi mì to: “Đối xử với linh vật của mọi người như vậy sao?”
Một đồng nghiệp khác đi ngang qua, lấy lòng ôm đến một đống đồ ăn vặt, loảng xoảng ngồi xuống bên cạnh Lạc Du Du một chút, sau đó đẩy tất cả đống đồ ăn vặt to lớn kia qua, nói với Lạc Du Du: “Cho cô đó, nhiệm vụ tạo mối quan hệ với lãnh đạo mới giao cho cô”
Lạc Du Du nói: “Làm cái gì vậy?”
“Ăn nhiều một chút”
Đồng nghiệp mới nói: “Cô quá đáng yêu, lỡ như tính tình của cấp trên mới không tốt, sợ cô không có ăn nên chúng tôi mang trước một ít đến cho cô ăn.



Vừa nói như vậy xong, đồng nghiệp trong bộ phận đều rối rít đưa đống đồ ăn vặt của mình đến trước mặt Lạc Du Du, cả đám người vây quanh Lạc Du Du, có một loại cảm kích “Tráng sĩ xin hãy anh dũng hiến thân hi sinh vì chúng tôi đi, nhân dân sẽ nhớ kỹ ngài” và ánh mắt mong đợi mà nhìn Lạc Du Du, biểu cảm đó khiến sau gáy Lạc Du Du phát lạnh: “Tính tình của lãnh đạo mới sẽ không phải là… Rất rất kém đấy chứ?”
Đồng nghiệp vừa mới nói lời kia cười xấu hổ nói: “Nghe nói là vậy”
Đây không phải là bảo cô ta đi chịu chết sao?
Lạc Du Du uất ức đến chân mày cũng chau lại, biểu cảm này khiến cho một đám đồng nghiệp xung quanh thiếu chút nữa không vượt qua được lương tâm của mình rồi, nhưng mà nghĩ đến sự sống chết của mình và danh tiếng kinh khủng của lãnh đạo mới thì các đồng nghiệp đều ôm quyền với Lạc Du Du: “Du Du, ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì cũng có thể nói với chúng tôi, nhiệm vụ này giao cho cô đó.


Chuyện này… Chuyện này không phải ý là “Ăn bữa ngon rồi mau lên đường” sao?
Lạc Du Du không chịu nổi ánh mắt tha thiết kiểu này của mọi người, cuối cùng từ bỏ vùng vẫy, buông thõng cái đầu nhỏ gật đầu: “Được, tôi đồng ý với các người, chỉ là tôi thật sự không ăn được nhiều như vậy, quên đi”
Các đồng nghiệp đi đến ôm chặt lấy Lạc Du Du: “Cô đúng là linh vật của bộ phận chúng ta mà”

“Du Du, tôi sẽ nhớ cô thật kỹ.


“Nghe nói lãnh đạo mới rất hung dữ, cô cũng phải cẩn thận đó.

Anh ta muốn đánh cô thì cô nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát”
“Ăn nhiều một chút, ăn béo bị đánh cũng không đau”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.