Vô duyên vô cớ lại nghe thấy loại từ ngữ không có ý tốt như “người đàn ông khác” từ trong miệng Sakahara Kurosawa nói ra làm cho Lạc Du Du ở bên cạnh phải cau mày: “Mỗi ngày anh ta đều suy nghĩ cái thứ vớ vấn gì trong đầu vậy hả?”
*Vì sao tôi không được đi?”
Sakahara Kurosawa tức giận lắm rồi, anh ta lại cự cãi với Lạc Du Du: “Vì sao không cho tôi đến nhà cô? Cô đang giấu ai?”
Lạc Du Du mím môi, không nói lời nào.
“Cô!”
Sakahara Kurosawa cầm chặt di động: “Lạc Du Du, cô… không phải là cô thật sự…”
Thật sự có quan ới người đàn ông khác ở bên ngoài…
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô ta cười nói, tựa vào trong lòng người khác thì trên người Sakahara Kurosawa liền bùng lên ngọn lửa không tên.
Vân còn đang ngồi trên xe taxi mà anh ta lại với tay ra túm lấy Lạc Du Du, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Gương mặt trẻ con của Lạc Du Du ghé sát vào trước mặt Sakahara.
Kurosawa.
Bộ dạng kích động luống cuống của cô ta cực kỳ giống một con thỏ nhỏ, Sakahara Kurosawa cảm giác mình như là một con mãnh thú, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Giống như làm như vậy là có thể nuốt xuống ý tưởng muốn cần một miếng, nuốt cô ta vào trong bụng của mình.
Gương mặt của Lạc Du Du là gương mặt trẻ con Lolita tiêu chuẩn, vừa phúng phính tròn tròn vừa đáng yêu.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sakahara Kurosawa lại vươn tay nhéo một cái, cảm giác mềm mại lại tỉnh tế, làn da bóng loáng của cô ta xẹt qua đầu ngón tay.
Thật là…mềm.
“Anh..” Cả người Lạc Du Du né sang bên cạnh: “Sakahara Kurosawa, anh làm cái gì vậy?”
Sau khi phục hồi tinh thần Sakahara Kurosawa lại một lần nữa đè cô ta lại: “Cô chạy cái gì mà chạy! Cho người khác sờ được mà không cho tôi sờ được sao?”
Không phải Cố Mang còn có thể sờ đầu cô sao!
Thế nào mà đến anh ta lại không được sờ!
“Có thể giống nhau sao?”
Lạc Du Du phùng mồm trợn má, rõ ràng là đang tức giận nhưng ở trong mắt Sakahara Kurosawa không hiểu sao lại đáng yêu như vậy!
Cô ta nói: “Vừa rồi anh muốn làm gì, muốn đánh tôi sao? Sakahara.
Kurosawa, tôi cho anh biết, nếu anh dám động tay..”
Đánh?
Vừa rồi anh ta không muốn đánh cô ta.
Vừa rồi anh ta kéo cô ta đến trước mặt mình….
truyện tiên hiệp hay
Sakahara Kurosawa đình trệ một lúc, bỗng nhiên anh ta không đám suy nghĩ tiếp nữa.
Anh ta không dám hỏi chính mình, vừa rồi anh ta muốn làm gì.
Đúng ra là muốn hù dọa cô ta, hay là thật ra muốn…
Hôn cô ta.
Sakahara Kurosawa lâm vào trầm mặc.
Con người bất chợt lâm.
vào trầm mặc này làm cho Lạc Du Du có cảm giác ngoài ý muốn, sau đó mặc kệ Lạc Du Du nói gì, anh ta cũng không đáp trả nữa, như là giá trị nhân sinh quan đã bị đả kích trầm trọng, cả người giống như pho tượng ngồi ở đó không hề nhúc nhích, một chữ cũng không nói.
Đến tận khi xe taxi chạy đến dưới nhà Lạc Du Du.
Sakahara Kurosawa vừa ngẩng đầu nhìn một cái thì liền kinh ngạc: “Cô ở chỗ này sao?”
Đây không phải là khu nhà bình thường nhất của những người dân thường sao? Lạc Du Du này là loại người được nuông chiều từ bé, thế mà lại có thể thuê dạng căn phòng thế này để ở sao?
“Làm sao vậy?”
Lạc Du Du thanh toán tiền rồi xuống xe, chìa hóa đơn ra trước mặt Sakahara Kurosawa: “Trả tiền đi”
Nói xong thì dẫn anh ta vào thang máy, Sakahara Kurosawa không thể tin nổi xách hành lý theo sau, càng không ngừng quan sát cảnh vật chung quanh: “Đây thật sự là chỗ cô ở sao?”
“Đúng vậy”
Lạc Du Du nhún vai: “Vừa hay công ty tôi ở ngay bên cạnh, giao thông thuận tiện, hơn nữa lại còn náo nhiệt, bình thường ở phía dưới cũng có nhiều chỗ để ăn, người ở trong tổ dân phố ai cũng đều nhiệt tình”
Nói xong cô nhìn Sakahara Kurosawa: “Có chỗ nào không tốt chứ?”
Sakahara Kurosawa cảm thấy chính mình càng ngày càng không hiểu Lạc Du Du: “Nếu nhà họ Lạc biết thì thế nào cũng sẽ không cho cô ở lại cái chỗ rách nát, thấp kém như thế này đâu”
“Tôi không cần nhà họ Lạc hỗ trợ”
Nghe thấy ba chữ nhà họ Lạc, Lạc Du Du như là bị kích thích nghiêm trọng: “Không cần, không cần thiết đâu, tôi ở chỗ này rất tốt”
Tất cả những gì nhà họ Lạc cung cấp cô đều không dám nhận lấy nữa..