Vốn dĩ tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, nhưng nghe được Lạc Du Du nhắc đến hai từ Cố Mang, liền không kịp phòng thủ mà bị đâm tổn thương rồi.
Sắc mặt Sakahara Kurosawa liền trắng bệch, sau đó đi tiếp, Từ Thánh Mân mang bọn họ đi vào trong phòng, vừa ngồi xuống, Lam Thất Thất liền bắt đầu gọi món, Lạc Du Du thì ngồi bên cạnh ghé vào nhìn thực đơn, vô thức mà chỉ vào mấy món.
Đến khi ý thức được gì đó, cô ấy liền nói: “Không cần đâu không cần đâu…”
“Sao lại không cần nữa?”
Lam Thất Thất tưởng là Lạc Du Du sợ gọi nhiều món thì ăn không hết, rất hào phóng mà võ lên vai cô ấy: “Không sao đâu, ăn cơm với bọn tớ thì khách khí gì chứ?”
Lạc Du Du còn muốn nói gì đó, Lam Thất Thất liền nói: “Gọi hết đi, không sao, dù sao tiên của Từ Thánh Mân để ở chỗ tớ cả, cứ ăn tự nhiên đi!”
Cô thật lòng mà đối xử tốt với người bên cạnh, một chút cũng không che giấu, Lạc Du Du lại có chút ngại ngùng, cúi đầu: “Thực ra sức ăn của tớ rất bình thường”
“Không sao, vừa nãy mấy món hải sản mà cậu gọi tớ đều gọi hết rồi…”
“Vậy thì không phải là cô ấy muốn”
Sakahara Kurosawa vẫn luôn im lặng ngồi một bên chợt nói xen vào, giọng nói làm cho Lạc Du Du sợ hãi.
Anh ta nói: “Là tôi thích ăn.”
Đã lâu như vậy rồi, mà vẫn còn nhớ thứ anh ta thích ăn, vô thức mà gọi món anh ta thích, cũng nhận thức được điều đó, nên Lạc Du Du mới sửa chữa lại giữa chừng.
Lời của Sakahara Kurosawa liền làm cho bầu không khí trở nên vô cùng lạnh lếo, Từ Thánh Mân hít sâu một hơi, điên cuồng mà tìm đề tài: “Chuyện này, Lạc Du Du quen với anh lâu như vậy rồi, mà vẫn còn nhớ đồ anh thích ăn không phải là chuyện quá bình thường sao? Giống như tôi và Thất Thất, nói xem Lam Thất Thất em có biết anh thích ăn gì không?”
Lam Thất Thất liền trợn trắng mắt, thẳng thắn nói: “Không biết”
Từ Thánh Mân há to miệng, suýt chút nữa thì cằm rơi trên mặt đất, căn bản là Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du xấu hổ, giờ liền biến thành hai người họ đối đầu gay gắt với nhau: “Ông đây làm bạn trai cô cũng được một đoạn thời gian rồi, cô còn không nhớ là tôi thích ăn cái gì sao hả?”
“Anh có nói gì đâu”
Lam Thất Thất đáp lại: “Con người anh cũng không có sở thích đặc biệt gì, cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn, em nhớ mấy thứ đó làm gì?”
“Lạc Du Du nhà người ta có thể nhớ Sakahara Kurosawa mài”
Từ Thánh Mân vỗ bàn loảng xoảng một tiếng: “Địa vị của tôi cũng thấp quá rồi đấy! Cô còn không thèm nhớ sở thích của tôi nữa!”
Lam Thất Thất nói: “Thấp chỗ nào? Lúc đầu ba tôi không vừa mắt anh, giờ thì ngày nào cũng chửi tôi, nói tôi học tập anh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh xem, ba tôi cũng sắp tặng nhà họ Lam cho anh rồi!”
“Chuyện ông đây có thể làm cho ông già nhìn tôi với ánh mắt khác, đó là bản lĩnh của tôi!”
Từ Thánh Mân tức giận mà chống nạnh: “Lam Thất Thất, cái con nhóc vô lương tâm này, tức chết tôi mà!”
Hai người bọn họ cãi nhau âm ï, làm trôi đi chuyện Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du đang xấu hổ, thậm chí tình cảnh bây giờ là Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du đang dỗ hai người.
Lạc Du Du nói: “Thất Thất à, tốt xấu gì thì Từ Thánh Mân cũng là bạn trai của cậu, quan tâm anh ấy một chút, cũng không có gì quá đáng mà”
Sakahara Kurosawa nói: “Được rồi đấy Từ Thánh Mân, ba người ta đã xem trọng anh như vậy rồi, còn có ý đồ gì nữa, làm người đừng có tham quá, Lam Thất Thất cũng có đối xử tệ với anh đâu”
Lam Thất Thất và Từ Thánh Nghiêu quay đầu, đều trợn ngược mắt mà nhìn sang hai người, đồng thanh nói: “Cần gì anh lo?”
Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du ngậm miệng lại, Từ Thánh Mãn nói: “Hai người cứ như một đôi ấy, giờ còn đòi làm phụ huynh để giải quyết mâu thuẫn gia đình à?”
Sắc mặt Sakahara Kurosawa trắng bệch, Lạc Du Du cũng cúi đầu xuống, một lát sau mới nói, giọng điệu nghe vô cùng đau khổ: “Từ Thánh Mân, bỏ đi, hai chúng tôi đã chia tay rồi, đừng có nói lời như vậy, sau này mọi người đều là bạn bè, Sakahara Kurosawa cũng sẽ gặp được người tốt hơn”.