“Có”
“Nghe tôi nói và lập lại”
“0h”
“Tôi xin lỗi”
Đường Duy thành thật giống như máy : “Anh xin lỗi”
“Tôi là người không biết nói chuyện.
Bất kể trước đây tôi đã nói gì, xin đừng để trong lòng”
Đường Duy cau mày: “Mấy câu não tàn này tôi nói không ra khỏi miệng được”
Từ Thánh Mân tức giận: “Nói!”
“..” Đường Duy chỉ có thể lặp lại một lần nữa, sua đó liền nói theo những lời của Từ Thánh Mân nói lại với Tô Nhan rồi tiếp theo: “Em có thể coi như anh bị não tàn, nhưng sau khi anh ra ngoài, anh thật sự rất nhớ em, Tô Nhan, dù cho em không thèm để ý đến anh, sau này anh vẫn sẽ đến tìm em…”.
Đam Mỹ Hài
Đi được một nửa, Đường Duy không nói gì.
Từ Thánh Mân nói: “Cậu làm sao vậy? Không phải đang nói lại rất tốt sao, cậu phải nói ra việc cậu đã biết mình sai và nhận lỗi cho Tô Nhan nghe, hiểu không?”
“Các chiêu này phiền chết đi được, giả trân quá, dỗ kiểu này không có ý nghĩa gì, cái Tô Nhan cần không phải là cái này” Đường Duy trách mắng một tiếng, đôi lông mày thanh tú lúc này nhuộm một chút khí phách.
cậu kiêu ngạo ngẩng mi mắt lên nhìn Tô Nhan, thôi thì không nghe Từ Thánh Mân chỉ dẫn nữa, trực tiếp nhìn Tô Nhan nói.
“Tô Nhan, cho em cơ hội ngược đãi anh, chỉ cần là em đích thân cho anh, có chết vạn lần anh cũng không từ chối.”
Lời này vừa nói ra, Từ Thánh Mẫn cũng sửng sốt, Tô Nhan đang đối mặt với Đường Duy cũng sửng sốt.
Không ngờ Đường Duy lại thẳng thắn đến đáng khinh như vậy, dường như chưa bao giờ cậu bỏ ra một chút thời gian để che đậy sự vô liêm sỉ và rác rưởi của mình, hoặc để che đậy hành vi không biết xấu hổ này của cậu, bản thân cậu thật là hào hùng.
Dường như cũng lười biếng không thèm biện minh một lời nào cho bản thân.
Làm một người khẩu phật tâm xà thật quá mệt mỏi.
Và cậu chỉ muốn trở thành một kẻ xấu.
Cậu nhìn Tô Nhan nói với Tô Nhan: “Hay là, cần anh làm gì để chứng minh tình cảm của anh?”
Chứng minh?
Không biết vì sao, Tô Nhan lại nhớ tới lời bài hát trữ tình trong đầu.
Tôi hạ thấp uy vũ cuộc đời, làm miếng gạch ngói để lót đường cho em.
Không coi là thấp, không coi là thấp, nếu như em muốn anh làm.
Tô Nhan lắc đâu, cô mạnh mẽ cứng rắn như vậy, nhưng là không biết phản kháng.
Yết hầu của Đường Duy di chuyển lên xuống, nghiêng người về phía trước, nụ hôn rơi trên môi Tô Nhan, không nhẹ cũng không nặng, đột nhiên đánh gục hàng phòng ngự của cô.
Tô Nhan run như điện giật, ngón tay năm chắc ga giường dưới thân, trong giây sau sắp bị Đường Duy xé nát, cô không dám nói ra, bởi vì cô sợ rằng miệng cô sẽ không nghe lệnh của cô.
Đường Duy cảm giác được Tô Nhan kháng cự, cậu còn muốn làm gì đó, cửa khách sạn đã bị đá văng ra, Tô Kỳ vừa chạy vào đã thấy Đường Duy ở trong phòng cùng con gái, Tô Kỳ còn không kịp nghĩ ngợi, cầm lấy chén trà nhỏ đặt ở bên cạnh bàn, ném về phía Đường Duy!
Nghe thấy tiếng xông vào, Đường Duy vừa quay đầu lại, liền bị một cái tách trà không kịp phản bị đáp trúng, tách trà vỡ †an tành, mảnh gốm nhọn đâm vào trán cậu, máu theo da thịt ứa ra..