Tô Nhan ra hiệu mời anh ta rời đi: “Rất cám ơn anh mấy năm nay luôn ở bên cạnh giúp đỡ em, em có thể cho anh không nhiều…”
“Đường Duy liền có thể đúng không?”
Vinh Sở đột nhiên trở nên dữ tợn, anh ta tiến lên đè Tô Nhan xuống, hơi thở tràn đầy tính xâm lược đập vào mặt cô như muốn nuốt chứng cô, trong hoảng hốt cô dường như cảm nhận được chút hơi thở cực kỳ tương tự với Đường Duy.
Hóa ra anh ta giống hệt, thậm chí không cần bắt chước Đường Duy ở chỗ đều có lòng khát khao cô mãnh liệt.
E ngại ba mình vẫn còn ở phòng làm việc tầng hai, Tô Nhan không lên tiếng, chỉ là trong mắt mang theo tia cảnh cáo.
Nhưng Vinh Sở làm sao có thể sợ cảnh cáo của cô, đè chặt bả vai cô, tiến lại gần gò má, lặp lại một lần nữa: “Đường Duy liền có thể đúng không?”
Trong mắt anh ta lướt qua sát khí đẫm máu, giống như dã thú thời nguyên thủy.
Tô Nhan cắn răng không nói lời nào, một giây kế tiếp Vinh Sở liền hôn cô, khí lực vô cùng ác độc, không hề giống hôn mà càng giống như đang giương răng nanh hung hăng cắn xé cô.
Tô Nhan cố gắng đẩy Vinh Sở ra nhưng anh ta không hề nhúc nhích, thậm chí còn muốn kẹp chặt hai tay Tô Nhan sau lưng cô.
Tô Nhan dùng sức tránh thoát, Vinh Sở còn muốn hôn tiếp, giây phút đầu lưỡi chạm vào cô, tất cả rung động như bị kích thích, khàn giọng nói: “Thử một chút tiếp nhận anh có được không?”
Tô Nhan thừa dịp anh ta nói chuyện liền rút tay lại, lập tức trở tay cho anh ta một bạt tai.
“Đừng khiến chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm”
Động tác này của cô thậm chí không hề có một tia do dự, cứ như vậy một cái tát vang dội giáng xuống – âm thanh trong trẻo vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Vinh Sở nhất thời xuất hiện một mảng đỏ ửng, dường như anh ta không cảm nhận được đau đớn, đưa tay lên sờ một cái rồi toét miệng hung hăng cười một tiếng.
Giống như hành động bạt tai này của cô đã lấy lòng anh ta Vậy.
Sau đó, anh ta gắn từng chữ: “Ai muốn làm bạn tốt của em: Vinh Sở đè Tô Nhan lùi lại từng bước một, khiến cả người cô dán sát vào bức tường: “Ba em vẫn đang ở tầng hai, anh không muốn làm chuyện quá đáng hơn, Tô Nhan, hôm nay anh tới đây chỉ muốn nói với em…”
“Nói cái gì?”
Trong lúc không phòng bị, sau lưng bỗng truyền đến một âm thanh ngoài ý muốn.
Là giọng nói của Đường Duy.
Một giây kia, Tô Nhan không thể tin nhìn ra cửa, thấy người đàn ông đang đứng ở đó, trên trán vẫn còn một miếng gạc, thấy hành động của Vinh Sở đối với Tô Nhan, Đường Duy liền mỉm cười.
Một tia cười giận dữ kéo theo gió tanh mưa máu hiện lên trong đôi mắt mê hoặc kia, cùng với đó là đôi môi mỏng khẽ cười một tiếng, hai bàn tay rũ xuống bên người đã rắc rắc siết chặt, chứng tỏ một màn vừa rồi đã thu hết vào trong mắt cậu.
Cậu híp cặp mắt xinh đẹp, tràn đầy khinh thường và giết người không thấy máu hỏi: “Muốn thử với Tô Nhan? Anh? Xứng sao?”
Tô Nhan không dám tin tưởng, cô và Đường Duy mới tách ra không lâu, người này lại xuất hiện trong tầm mắt cô?
Giống như là Đường Duy tùy ý mở một cánh cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức dịch chuyển đến cửa nhà cô, cô không hề có một chút phòng bị, cứ như thế không kịp đề phòng nhìn thấy Đường Duy.
“Chú Tô Kỳ còn ở trên lâu chứ?”
Đường Duy đứng nơi đó giật giật khóe miệng, không cười, khuôn mặt ngày thường nhìn vô cùng tinh xảo đẹp trai, bây giờ nhìn lại giống y Diêm La Vương, dường như một giây kế tiếp sẽ tăn tiện: “Lá gan lớn vậy sao, muốn ăn đòn hả?”.