Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1630: Chương 1628





Lam Thất Thất chỉ vào Trì Liệt nói: ‘Mấy năm không gặp, phải làm quen một lần nữa thật tốt một chút chứ: “Tô Nhan thoải mái đi lên cho Trì Liệt một cái ôm, đụng vào trong ngực của cậu ta, Trì Liệt cũng không có né tránh, còn muốn nói một câu: “Làm sao em lại gầy như vậy? Đến mức không thể gầy nổi nữa thế này”
“Anh rất nhớ bọn em, thật sự đó.”
Tô Nhan cảm giác mình có chút nghẹn ngào, cũng may là trong quán bar có âm thanh rất ồn ào, không thế nghe ra được giọng điệu khẩn trương của cô: ‘Anh trở về rồi tại sao không nói cho em biết một tiếng?”
“Đường Duy chắc chẳn sẽ là người đầu tiên đi tìm anh”
Trì Liệt nháy mắt mấy “Anh phải giữ lại thời gian cho hai người bọn em chung sống thật tốt chứ, có đúng không?”
Tô Nhan cố ý nhíu mày lại: “Anh làm sao mà lại nghĩ mấy thứ như ông già vậy”
“Đó còn không phải là thay em suy nghĩ một chút hay sao, nghe nói sau đó Đường Duy còn rất cố gắng giúp em giảm bớt hình phạt, giải quyết chuyện của hai người vẫn là quan trọng hơn, anh có xuất hiện trễ một chút cũng không sao cả.

Trì Liệt giơ hai tay ra: ‘Dù sao thì anh cũng là một con người tự do, trên thế giới sẽ không có chuyện gì có thể làm cho anh cảm thấy đau khổ cả, cho nên không bằng chờ em hết bận, nhưng mà hôm nay Lam Thất Thất lại đột nhiên liên lạc với anh, gọi anh tới đây để cho em đón gió tẩy trần, đúng lúc anh cũng muốn, cho nên đã tới đây.”
Thật tốt, bên cạnh còn có bọn họ.


Tô Nhan muốn nói cái gì đó, sau lưng lại bị người võ một cái, theo.

sát đó đã nhìn thấy Lam Thất Thất giống như một người lầm tiền mà hướng về phía nhân viên phục vụ nói ra một danh sách rượu, dọa Từ Thánh Mân ở bên cạnh sợ tới mức trợn to hai mắt: “Em muốn nhiều rượu như vậy làm gì hả?”
Xong rồi xong rồi, tiền riêng của anh ta chỉ sợ là không giữ lại được rồi! Huống chỉ là… Còn nhiều như vậy, nếu như mà Đường Duy biết, chẳng phải là sẽ muốn giết anh ta hay sao?
Lam Thất Thất chống nạnh: “Nhan Nhan nhà chúng ta tới đây, em còn sợ loại rượu champagne át bích này quá rẻ nữa đây!”
Từ Thánh Mân há to miệng: “Chúng ta không thể uống hết nhiều rượu thì phải làm sao bây giờ!”
Lam Thất Thất không chút nghĩ ngợi nói: “Đổ ra rửa tay.”
Dùng một chai rượu có giá mười nghìn nhân dân tệ để rửa tay? Sợ là cũng chỉ có Lam Thất Thất nói ra được thành lời.

Từ Thánh Mân vừa nhìn thấy tình huống không đúng lắm, sợ là là buổi tối sẽ xảy ra chuyện, lập tức gửi một cái tin nhản cho Đường Duy.


Hơn nửa đêm, Đường Duy tức giận tới mức trực tiếp nhảy dựng lên từ trên giường xuống, rầm rầm đá văng cửa ra.

Bạc Dạ và Đường Thi ở dưới tầng xem phim cũng sợ hết hồn: “Cái quái gì vậy! Động tĩnh lớn như vậy!”
Đường Duy nhìn Bạc Dạ nói: ‘Ba, quán bar XX là do bạn của ba mở có đúng hay không?”
Bạc Dạ nói: “Đúng vậy”
“Con muốn mua hết tất cả rượu ở quán bar kia, bao gồm cả rượu trong kho.

Để cho quán bar nhà họ tối nay một chai rượu cũng không được bán” Mí mắt Đường Duy cũng không nháy lấy một cái: “Tất cả đều thay bằng nước suối cho con.”
Đã tối muộn như vậy, Bạc Dạ bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của Đường Duy làm cho giật cả mình: “Chờ một chút… Con chậm một chút đã, có chuyện gì mà tức giận như vậy, người ta mở quán bar thì đắc tội gì đến con chứ?”
Anh suy nghĩ một chút, hình như là quán bar của nhà kia bình thường cũng không có mâu thuẫn gì với bọn họ, này đột nhiên… Là muốn làm gì đây?
Đường Duy liếc mắt nhìn Bạc Dạ, hầu kết chuyển động lên xuống, giống như là bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là nặn ra mấy chữ từ trong kế răng: “Tối nay Nhan Nhan uống rượu ở đó.”
“Ồ” Bạc Dạ mới đầu còn chưa có phản ứng kịp được: “Uống thì uống chứ, dù sao con bé cũng đã trưởng thành…
Từ từ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.