Lam Thất Thất đứng bên cạnh gật đầu nói: “Nói nhảm, ai cầu hôn ở chỗ này cũng đều muốn vui vẻ thôi.”
Giọng nói của họ trong cuộc trò chuyện đều được truyền đến tai của Cố Hà.
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông lúc đó hơi tái xanh, giống như anh ta đã cần chặt răng lại, mấy người ồn ào bên cạnh cũng nghe thấy.
Bắt đầu nói chuyện.
“Đúng vậy, cầu hôn mà đến quán bar mà làm, chuyện nà) “Anh có thể cầu hôn ở bất cứ đâu, và tôi rất vui khi cầu hôn trong nhà vệ sinh.”
“Vậy thì hơi khoa trương, muốn cầu hôn mà anh chọn cầu hôn trong nhà vệ sinh sao? Thật buồn cười.”
“Tốt hơn là nói được thì làm được sau đó hãy vào nhà vệ sinh mà cầu hôn”
“Tôi có bảo các anh xen vào chuyện của người khác đâu “Người đàn ông này sẽ không phải là khách thường xuyên đến quán bar, vì vậy anh ấy đã chọn đến quán bar để cầu hôn…”
“Một vị khách quen của quán bar, chuyện này, tôi không thường ra ngoài chơi…”
“Đó không phải là cậu ấm của nhà họ Cố sao? Lúc trước tôi chơi ở đây, không ngờ lại gặp lại? Đây cũng vì màn cầu hôn này.
Cố Hà phấn khích, anh ta liếc nhìn bên cạnh Tô Nhan và Đường Duy.
Vẻ bình tĩnh và quyến rũ đó dường như đầy xa hoa ngay cả trong quán bar.
Điều này khiến anh ta nắm chặt ngón tay và Phó Thư Mạn bên cạnh anh ta sợ anh ta tức giận, lập tức nảm lấy tay Cố Hà làm ra vẻ dịu dàng, “Em sẵn lòng, Hà, em thực sự cảm động!”
Nếu không có Đường Duy và Tô Nhan bên cạnh, Cố Hà và Phó Thư Mạn cũng rất xứng đôi, đáng tiếc là vẻ đẹp của Đường Duy và Tô Nhan hết sức đẹp, đẹp đến mức khi họ vô tình nhìn một người thì có thể nhìn tới tâm hồn của người đó.
Người chưa trải qua chuyện gì sẽ bị hớp hồn trong tích tắc, ánh mắt long lanh, máu dường như có thể chảy qua.
Phó Thư Mạn nhận ra khoảng cách giữa mình và Tô Nhan, chỉ có thể nói: “Hà, anh có biết những người bên đó không?”
Cố Hà không nói gì, sắc mặt của đám người này nhìn quen quen, nhưng lại không thể nhớ ra.
Đặc biệt là người đàn ông mặc đồ ngủ, anh ta lắc đầu, trông rất khó chịu.
Anh ta ôm Phó Thư Mạn nói: ‘Không liên quan gì đến chúng ta, lúc này anh chỉ biết, em đồng ý gả cho anh rồi.”
Mọi người xung quanh võ tay khen ngợi, cuối cùng màn cầu hôn cũng thành công, xin chúc mừng.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Chắc chắn rồi, trai tài và gái sắc rất xứng đôi vừa lứa!”
Mọi người quay lại nhìn, trên khuôn mặt của Cố Hà nở một nụ cười nhẹ, chắc chẩn rắng anh ta không hề kém cạnh người đàn ông bên cạnh.
Lúc này, Phó Thư Mạn đột nhiên đứng dậy, trong tay cầm hai ly rượu, đi về phía Tô Nhan, nói: ‘Là duyên phận, hôm nay chúng ta tình cờ gặp nhau.
Uống một ly được không?”
‘Tô Nhan không thể nói gì, nhưng Phó Thư Mạn cầm ly rượu trong tay như sắp đâm vào mặt của cô, biểu cảm của cô ta có vẻ như rất niềm nở nhưng hành động của cô ta giống như muốn nói nếu cô.
không uống thì cô ta có thể chuẩn bị một vài câu châm chọc với Tô Nhan.
Sao nào, bị khinh thường, cảm thấy khó chịu? Tô Nhan cầm lấy ly rượu, nghiêng đầu mở đôi mắt xanh xám, giọng nói lạnh lùng, “Muốn tôi chúc mừng buổi cầu hôn của cô sao?”
Những người xung quanh: Chết tiệt! Mỹ nhân mở miệng nói chuyện!
Phó Thư Mạn cười khổ: “Đây không phải là định mệnh…”
Cố Hà ở bên kia đáp lại: “Đúng vậy, đã lâu rồi tôi không ngồi đây.
Hôm nay đúng là duyên phận.
Xin hãy làm chứng cho tôi.”
Ha ha, nếu biết hôm nay cầu hôn, Lam Thất Thất nhất định sẽ không đặt bàn ngồi ở đây.
Ngượng ngùng nói mời bọn họ làm chứng?.