Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1682: Chương 1680





“Ai da!” Tô Kỳ bước tới mà khoác tay lên vai của Trì Liệt như hai người anh em: “Tôi thấy mấy năm nay tên nhóc nhà cậu cũng đối như không tệ với Nhan Nhan của chúng tôi, Nhan Nhan xảy ra chuyện phải ngồi tù, tôi còn nghĩ rằng sau khi con bé ra ngoài thì những người bạn của con bé sẽ không nhận con bé nữa, không ngờ rằng cậu vẫn tiếp tục đối xử tốt với con bé, tôi rất cảm động khi nhìn thấy điều đó”
Trì Liệt bị sự nhiệt tình của Tô Kỳ dọa sợ, vừa trốn về phía sau vừa nói: “Chuyện này có là gì đâu ạ, thưa chú, đây là việc con nên làm mà, con và Nhan Nhan đã quen biết với nhau lâu đến như vậy rồi, huống chi trước đây hai người chúng con cũng chưa nói đến chuyện chia tay một cách rõ ràng, con thật sự vẫn không thể bỏ lại em ấy không lo.

được.


Như vậy cũng khá tốt..’ “Nếu chưa chia tay vậy thì chẳng phải vẫn còn yêu đương sao” Tô Kỳ sờ cắm: “Đang vội vàng muốn kết hôn sao?”
Trì Liệt sửng sốt trong chốc lát, đến một lúc sau chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Chuyện này, con vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng”
Nói thật thì, hai chữ kết hôn này trông quá xa lạ đối với Trì Liệt.

Trong chặng đường của cuộc sống của cậu ta vốn dĩ không hề có hai chữ kết hôn này, cậu ta cũng chưa hề chuẩn bị gì cả.

Đối diện với vẻ mặt mơ hồ của cậu ta, Tô Kỳ cũng biết răng bản thân đã gấp gáp quá rồi, chỉ có thể ho khan hai tiếng, sau đó hạ giọng nói: “Chú đây, cũng khá thích cậu đấy, cũng rất biết ơn vì cậu đã không.


buông bỏ Nhan Nhan của nhà chúng tôi, sau khi ra khỏi tù vẫn đồng ý làm một người bạn tốt của con bé, hơn nửa cậu còn giúp chú chăm sóc con bé rất nhiều.

Chú đều nhìn thấy được những điều này, vì vậy chú nghĩ rằng hai người đã quen nhau lâu đến như vậy rồi, không bảng hãy thử kết hôn..”
Khi Tô Nhan đang nấu ăn ở trong phòng bếp nghe thấy lời này thì suýt chút nữa đã ném chiếc chảo ra ở trong tay ra ngoài và úp lên đầu người ba già của mình, cô ấy vừa làm nóng chảo vừa hoảng loạn mà sốt ruột hét lên một câu: “Ba à ba đang nói cái gì vậy chứ! Đừng như vậy có được không!”
Tô Kỳ nói: “Chẳng phải ba đây đang vội sao! Ba muốn nhanh chóng nhìn thấy con có được một cuộc sống hạnh phúc và đâm ấm đấy!”
“Tại sao bây giờ con lại không hạnh phúc đầm ấm chứ!” Tô Nhan nổi giận: “Cứ phải kết hôn vậy! Con sống một mình không được sao!”
“Ba vẫn sẽ già đi, sau này con phải làm sao đây?”
Tô Kỳ nhìn thấy Tô Nhan bướng bỉnh đến như vậy, thở ra một hơi dài ở trong lòng: “Không phải là ba bảo thủ, mà do ba biết được một mình sống như vậy sẽ rất khổ, Nhan Nhan, chính vì vào lúc còn trẻ ba đã đưa ra quyết định cả đời sống một mình, nên bây giờ mới thành như vậy, ba đã trải qua, vì vậy mới hiểu rõ cảm giác, nhưng mà con… Bây giờ con còn chưa có được một đứa con, cũng không có người để nhờ cậy và an ủi, ba thật sự không thể yên lòng được”

Anh ta khuyên bảo một cách tận tình, Tô Kỳ cũng đã nói hết những lời có thể nói ra rồi, cuối cùng Tô Nhan vẫn xem như không hề nghe thấy mà xoay người đi nấu ăn tiếp, tính tình ương ngạnh này trái lại giống hệt như anh ta khi còn trẻ.

Tô Kỳ khổ sở mà cười lên một tiếng, Trì Liệt ở một bên nói: “Thưa chú, con có thể hiểu được tấm lòng của chú”
Tô Kỳ xoay đầu qua và nhìn vào Trì Liệt, Trì Liệt gật đầu: “Ừm, con có thể hiểu cho suy nghĩ của chú, sợ rằng sau này khi Tô Nhan già đi sẽ không có người bầu bạn ở bên cạnh em ấy, dưới gối cũng không có con cái, tuy rằng bây giờ chú độc thân, thế nhưng ít nhất vẫn còn một đứa con gái, nhưng mà nếu như Nhan Nhan cứ tiếp tục như vậy, sau này em ấy sẽ thật sự lẻ loi một mình”
Tô Kỳ không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, vì thế tôi mới cảm thấy gấp gáp, khi nãy tôi đã làm cậu cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
“Làm sao có thể chứ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.