Không biết vì sao mà nhịp tim của cậu lại đột ngột tăng nhanh hơn, Đường Duy buông cây bút máy ở trong tay của mình xuống, cậu nhận thấy ngón tay của mình đang run rẩy.
Cậu đang cảm thấy sợ hãi sao?
Sợ rằng Tô Nhan… sẽ gả cho người khác vào một ngày nào đó.
Cậu không thể tưởng tượng, không thể chấp nhận, không thể cho phép- Cậu mãi mãi cũng sẽ không để cho chuyện này xảy ra được!
Đường Duy đứng dậy rồi bước thẳng ra ngoài, Đơn Giản đi theo ở phía sau và gấp gáp hỏi: “Anh đi đâu thế cậu chủ-”
“Tôi đi đâu không liên quan đến anh, đừng có đi theo”
“Không được đâu..” Đơn Giản gấp gáp muốn chết, lúc trước khi Bạc Dạ nói xong chuyện này liền dặn dò cậu ta nhất định phải canh chừng Đường Duy, nếu không thì dựa vào tính cách coi trời bằng vung của Đường Duy thì sẽ không chỉ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó, thậm chí cậu có thể chạy đến nhà họ Tô trực tiếp bắt lấy Tô Nhan và nhốt cô ấy ở bên cạnh mình…
Đơn Giản càng suy nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đi theo ở phía sau Đường Duy mà không ngừng lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy? Ông chủ cùng nhau đến tăng ca với anh, anh đi rồi cũng không nói một tiếng với ông chủ sao?”
“Nói với ông ấy làm gì?”
Đường Duy cười đến đôi mắt cũng đỏ bừng lên: “Dù sao thì từng người một đều khuyên tôi bỏ cuộc, từng người một đều bảo tôi và Tô Nhan dù gặp mặt hay chia tay đều phải vui vẻ thoải mái!”
Khi nói đến câu cuối cùng này, cậu gần như đã mang theo sự căm hận mà bật thốt lên từ trong cổ họng, thậm chí còn hơi nhiễm phải chứng cuồng loạn, trạng thái này khiến cho Đơn Giản cảm thấy ngạc nhiên lùi về sau vài bước, cảm thấy sợ hãi và lo lắng mà nhìn về phía cậu chủ trẻ tuổi của mình.
Đường Duy xoay đầu lại, trong mắt đã đỏ ửng cả lên: “Đều cảm thấy tôi không phải là con người đúng không? Đều nghĩ rằng trái tim của tôi sẽ không biết đau có đúng không! Tất cả mọi người đều khuyên tôi bỏ cuộc, đều con mẹ nó muốn làm người tốt có đúng không! Người xấu đấy! Cho dù tôi có là người xấu đi nữa, người xấu thì sẽ không bị tổn thương một cách sâu sắc sao!”
Đừng nên xem nhẹ sự đau khổ… của một kẻ xấu chứ.
Cho dù là người nào đi chăng nữa, cũng nói với cậu rằng cậu đừng nên quấy rầy Tô Nhan nữa, giữa bọn họ đã không còn gì nữa, giữa hai người bọn họ đã làm khổ lẫn nhau nhiều rồi.
Cho dù là bất cứ người nào cũng có thể tát vào mặt cậu một cách trơ trụi với hiện thực, trái tim của cậu cũng sắp trở nên nát bấy rồi, thế nhưng làm sao cậu lại nỡ lòng được! Cậu đã bắt đầu quen biết với Tô Nhan từ năm tuổi, dòng máu đã chảy được hơn hai mươi năm rồi, dù cậu có chết thì cũng đã chết ở trên người cô ấy rồi, vậy thì tại sao, “Tại sao tất cả mọi người đều muốn thay tôi viết ra kết cục! Vì sao rõ ràng tôi đã hiểu rồi.
Thế nhưng tất cả bọn họ…”
Cổ họng của Đường Duy run rẩy một cách rất dữ u siết chặt ngón tay lại, lời nói cũng trở nên run rẩy, giống như đã đi đến bước đường cùng vậy: “Ngay cả một cơ hội… cũng không chịu cho tôi chứ…”
Ngay lúc này, Đơn Giản nhìn vào Đường Duy ở trước mặt mình, cậu ta biết rằng tổng giám đốc trẻ tuổi của mình vẫn luôn là người có thể hô mưa gọi gió không ai sánh bằng, vậy mà vào lúc này, cậu ta đã nhìn thấy được sự tuyệt vọng từ trong đôi mắt của cậu.
Giống như một người đã từng dựa vào thân phận của mình không hề kiêng nể bất cứ điều gì mà tùy tiện làm tổn thương đến những người ở bên cạnh.
Cuối cùng cậu lại bừng tỉnh ra rắng bản thân không nên làm như vậy, và cũng vào lúc nên ngừng tay, lại nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều không thể bù đắp trở lại được nữa.
Thì ra có một số vết thương… vốn dĩ không thể chữa lành được.
Thì ra tất cả mọi người ở trên thế giới này, đều không hề có sự đồng cảm và tưởng tượng cho những tất cả vết thương mà người khác đã phải chịu đựng..