Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1694: Chương 1692





Đường Duy tức giận: “Nhà của con mà con không được về à?”
Bạc Dạ và chó trưng ra hai biếu cảm quái gở giống nhau y như đúc, vô cùng bỉ ổi: “Ba thấy con thích ở biệt thự nhỏ bên kia, quên mất nhà họ Bạc này rồi.”
Đường Duy học theo bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của ba cậu: “Con thích ở đâu thì ở, ở đây hay ở đó con đều ngủ được.”
AI Bạc Dạ thả con chó xuống, võ võ mặt bánh bèo, sau đó nhìn Đường Duy: “Ông đây nhìn chó còn thấy thuận mắt hơn nhìn con”
Đường Duy giận dữ cười ngược lại: “Con có thế gọi ba là ba, chó có gọi ba là ba được không?”

Bạc Dạ nói: “Nếu đến cả ba con cũng không biết gọi thì có khác gì con chó hả?”
Còn nhiệt tình so đo với một con chó, nhỏ nhen như vậy, thảo nào mà không thể dỗ nổi Tô Nhan trở về!
Nói xong Bạc Dạ bỏ.

công văn trong tay lên bàn trà, Đường Thi đi qua giúp anh cầm áo áo vest vừa cởi ra lên, sau đó có ý trách móc liếc mắt nhìn Bạc Dạ một cái: “Còn hơn thua với cả con trai.”
Đấy đấy đấy!
Bạc Dạ nảm lấy tay Đường Thi: “Dù sao thì chỉ có hai ta sống với nhau thôi, thằng nhóc thối này thích lăn qua lăn lại, anh nghĩ nhà họ Bạc chúng ta tuyệt hậu rồi, nó thế này đừng nói đến cháu gái, anh đoán đến cả con dâu anh cũng không được gặp luôn”
Đường Duy vừa nghe thấy liền nổi giận: “Sao lại không có? Vậy Tô Nhan không được sao?”
“Thôi bỏ đi, bây giờ con xem người ta có quan tâm đến con không?” Bạc Dạ kéo Đường Thỉ đi lên lầu, cố ý thả giọng nói: “Theo ba thấy, tương lai Nhan Nhan có lẽ sẽ kết hôn với Trì Liệt.

Nhà họ Bạc chúng ta có thể đón nó vào cửa hay không còn phải xem ý ông trời thế nào”

Đường Duy lo sốt vó, nghe thấy hai chữ Trì Liệt trán liền nổi gân xanh: “Không phải con..”
Trở về hỏi xem ba và mẹ thấy thế nào thôi sao.

“Muốn ba nói.”
Bạc Dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn con trai mình một cái, dùng ánh mắt khó lường của người từng trải, vuốt cảm nói mấy câu: “Đủ mặt dày, đủ trực tiếp, nói thẳng với Tô Nhan những gì con muốn muốn làm, tóm lại là thẳng thản thành khẩn làm hết tất cả mọi việc.

Làm xong rồi thì phải tiếp tục kiên trì sửa chữa những gì con làm sai.

Vậy không phải là xong rồi sao, nam tử hán đại trượng phu, xấu hổ cái gì?”
Đó là cách mà trước đây ba con từng làm.


Đường Duy mở miệng: “Thế này… liệu có gây phiền phức cho Tô Nhan không?”
Bạc Dạ thản nhiên nói: ‘Ba thực sự không biết, vậy nên con phải nhìn thái độ của Tô Nhan, giống như lúc trước ba làm vậy mẹ con liền bằng lòng cho ba một cơ hội, cho nên nếu con không thử thì làm sao mà biết được? Trước tiên là phải tiếp cận, nếu như Nhan Nhan thật sự ghét con, con trai à, vậy chúng ta cũng không thể ép buộc, đúng không, đời này Tô Kỳ chỉ có một đứa con gái thôi… “
Cậu càng muốn ép buộc.

Những tình cảm cậu từng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay đều trôi tuột qua kế tay, hiện giờ không còn nắm giữ được nữa, đành phải đánh cược mọi thứ mà ép buộc.

Đường Duy siết chặt tay: “Ba, nếu con muốn cưới Nhan Nhan về nhà, ba có giúp con không?”
Bạc Dạ giẫm lên cầu thang, cười hả hê: “Tất nhiên là có rồi! Hồi đó Tô Kỳ giành mẹ con với ba, chắc anh ta chưa bao giờ tưởng tượng được con gái của anh ta lại mang họ Bạc! Hahaha! Hai mươi năm sau vẫn là ba tháng! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Bạc Dạ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.