Giọng nói của Tô Nhan rất nhẹ nhàng, giống như con người cô ấy, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, Đường Duy cảm thấy nếu cô gặp thế bị động chắc chăn sẽ thua cuộc, tất cả mọi người lại im lặng, nghe Tô Nhan miêu tả ngắt quãng:” Cháu cảm thấy bản thân rõ ràng rất hận, nhưng đôi khi lại yêu da diết khó từ bỏ, đôi khi hận tới mức vô cùng cực đoan, muốn mọi người cùng nhau chết, lại có lúc rất buồn, không nỡ làm tổn thương tới anh ấy dù chỉ là một chút, cháu cảm thấy oan ức vì những gì mình gặp phải, lại có lúc liều mạng cảm thấy bản thân như vậy là xứng đáng.”
Giống như đang kêu oan cho mình, rồi lại cảm thấy mình đáng đời.
Điều này thật phức tạp và mâu thuẫn!
Tô Nhan nói xong liền thở dài một hơi;Chẳng lẽ cháu đang gặp phải vấn đề rất phức tạp sao? Cháu luôn cảm thấy trong người cháu có rất nhiều cảm xúc khác nhau, đôi lúc còn không thể khống chế nổi.”
Đây chính là nguồn gốc của sự phức tạp, mê mội trên người cô.
Đường Duy không biết vì sao sống mũi mình lại cay cay, trước đây cậu chưa từng nghe Tô Nhan tâm sự về bản thân như thế này, bọn họ đã mâu thuẫn với nhau quá lâu, đã quên mất, vẫn còn đang yêu nhau.
Đường Duy cố gắng đè nén tất cả các cảm xúc hỗn loạn của mình, nhìn Tô Nhan trước mặt mình, nói:” Vì vậy cháu không cần sợ hãi gì cả, những việc cháu làm không nên tự trách mình.”
Tô Nhan lắc đầu:” Không, tại cháu.
“
Cô đã trở thành một người mà chính cô cũng không thể nhận ra.
Cô đã thay đổi như thế, mở to mắt nhưng lại không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra, trong đầu liên tục có những mớ hỗn độn giày vò cảm xúc, điều này khiến cho Tô Nhan cảm thấy có chút sợ hãi.
Nếu để chuyện này cứ thế trôi qua, liệu cô sẽ trở nên như thế nào?
Tô Nhan nhìn Bạch Việt bằng đôi mắt đầy sự sợ hãi:’ Chú Bạch Việt, cháu… cháu có nên tự giam mình lại không, cháu sợ rằng nếu cứ: như vậy cháu sẽ lại mất kiếm soát…’ Lại đột nhiên tỉnh lại, ở một nơi mà cô không thể biết đấy là đâu.
Bạch Việt lắc đầu:” Nhan Nhan, là cháu tự đồn mình đến đường cùng”
Anh ta dịu dàng đưa tay về phía Tô Nhan:”Đi thôi, dù sao cũng có.
Đường Duy giúp đỡ cháu.”
Dù sao cũng có Đường Duy đi cùng ư?
Câu nói này bỗng nhiên trở thành câu nói đè nèn tâm trạng cô?
Trong mắt Tô Nhan, Đường Duy luôn rất tàn nhãn nhưng lại rất đẹp đẽ, rất vô tâm những lại rất mạnh mẽ, có thể chu toàn mọi thứ duy có khó khăn, nguy hiểm đến mấy – nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn không thể thay thế.
Người đàn ông này giống như có thể hi sinh thân mình để đổi lại sự sống cho cô.
Tô Nhan cúi đầu, không nói lời nào, mặc kệ cho Đường Duy nắm tay mình đi ra: Nhan Nhan, em theo anh đi bệnh viện”
Chí ít cũng đã tìm được lí do rồi.
* Một lúc sau, Tô Nhan nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán bệnh của mình, trên mặt lộ ra vẻ suy sụp.
Sự thật đến quá thẳng thắn và bi thảm, mọi thứ không một chút lưu tình bày ra trước mặt Tô Nhan, mặc kệ mọi người có thế chấp nhận hay không, cứ vậy mà vạch trần một cách trần trụi.
Cô run rẩy, nhìn chấm chảm vào dòng chữ bên tờ giấy, không thể ngờ rằng trong lòng cô đang có một linh hồn đang trú ngụ.
Cơ thể của cô không chỉ còn là của mình cô.
Tô Nhan điên cuồng lắc đầu: “Vì sao lại thành ra như vậy, em căn bản không biết gì.”.