Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1748: Chương 1746





Ngải Tư dừng lại một chút, “Cậu chủ, cậu đừng vì chuyện của ông chủ mà lao tâm tổn sức nữa…” Ông chủ không cần, cũng sẽ không cảm kích Vinh Sở giọng run run, trong con ngươi tối đen khủng khiếp, “Trong mắt ông ta, không thế nào khoan dung cho tôi như vậy sao, không thế nào cho phép tôi sống sờ sờ đây sao, ông ta tình nguyện ra tay giúp đỡ Đường Duy, nhưng mặt khác lại cảm thấy tôi là một gánh nặng! Tôi có chết ở bên ngoài ông ta cũng sẽ không mảy may quan tâm, có đúng không?! “
Ngải Tư biết Vinh Sở đã nhãn nhịn rất nhiều, từ bé đến lớn đều không được thật tâm mà đối đãi, bây giờ lại còn bị chính ba ruột chỉ trích, trách móc, đổi thành người khác trong lòng cũng không dễ chịu gì, nhưng mà… 1 người ngoài như anh ta, có thể giúp được gì chứ?
“Ông ta là ba của tôi, là ba ruột của tôiVinh Sở khó chịu mà nắm tay lạiVì để có được sự xem trọng của ông ấy, liều mạng mà học rất nhiều, dù tôi biết, ông ta coi tôi là thế thân của Đường Duy, đối với sự hố thẹn đối với Đường Thi, Bạc Dạ theo bản năng đã khiến ông ấy ngày đêm bồi dưỡng thành Đường Duy, như vậy nỗi cắn rứt trên người ông ấy mới bớt đi một chút, tôi rõ ràng biết hết tất c; Biết bản thân sống tiếp cũng chỉ là một bi kịch, vậy mà lại cố gắng học nhiều như vậy, khiến ba mẹ mình vui vẻ.


Vinh Sở nhìn Ngải Tư, thanh âm dần dân nhỏ lại.

Anh ta biết, cổ hỏng của mình bỏng rát, đều không thể làm gì được.

“Ba tôi chính là người như vậy”
Giờ phút đó, giọng nói của Vinh Sở vô cùng nhẹ nhàng vô cùng lạnh lẽo, giống như thất vọng tới cực điểm rồi, “Tôi luôn đối với tất cả những gì mình có đều không luyến tiếc, giống như lúc đầu cô Vinh Bắc, khi còn sống trên đời, ba tôi vẫn luôn coi cô ấy như thù địch, đợi đến khi cô của tôi rời khỏi thế giới này rồi…”
Vinh Nam mới hối hận.

Chỉ khi đó, mới muốn để mọi thứ xảy ra một lần nữa, thủ đoạn tày trời, cho dù là đối địch với rất nhiều gia tộc như vậy, cũng muốn khiến toàn thế giới này cùng tuẫn táng với Vĩnh Bắc.


“Những thứ này có ích lợi gì? Ba tôi, ông ấy không học được…”
Vinh Sở lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình điện thoại.

Đó là bức ảnh được anh ta trộm chụp của ba anh, “Ông ấy không học được cách trân trọng những người vẫn còn sống…”
Mẹ anh ta, Lục Y Đình, đã làm rất nhiều điều cho Vĩnh Nam, thậm chí sẵn sàng trở thành công cụ trút giận cho Vĩnh Nam, vì anh ta mà hai tay lấp đầy tội lỗi.

Cuối cùng, cũng chỉ là vật hi sinh trong mắt Vĩnh Nam.


Hôm nay, Vĩnh Nam vẫn sáng trói đường hoàng, giống như chống đỡ tất cả, trong miệng thiên hạ còn có tiếng tốt dám làm dám chịu, vậy còn họ…
Như thể bị lãng quên trong dòng sông dài năm tháng, rõ ràng nguồn gốc của tội ác chính là Vĩnh Nam, nhưng bây giờ anh ta lại tự do, Giống như thế này, thực sự có thể trốn tránh sự lên án của người khác đối với anh ta, Nhìn xem, người đời đều thật là dễ quên.

Cuộc đời này quá xót xa cũng quá nực cười, hay là thu lại cái mạng đó của anh ta đi.

“Tôi hiểu rồi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.