Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1749: 1749: Chương 1747





Vinh Sở cúi đầu, “Cảm ơn quản gia Ngải Tư đã nguyện ý làm người truyền lời giữa tôi và ba tôi, chú vất vả rồi”
“Cậu chủ, cậu đừng quá buồn, có lẽ sau thời gian lâu rồi, ông ấy sẽ nhận ra rằng tình cảm gia đình rất quan trọng…” Ngải Tư vẫn muốn nói gì đó, liền bị Vinh Sở ngắt lời, “Không sao, lẽ ra tôi phải có nhận thức như thế này từ lâu rồi, danh sách của Thập Tông Tội Lý mới, vẫn là hi vọng anh giúp tôi nói chuyện này với ba tôi… “
“Những người trong danh sách mới, ông chủ có lẽ sẽ không phủ nhận nhiều đâu” Ngải Tư cung kính cúi đầu, anh ta và Lục Y Đình ở bên cạnh Vinh Nam giả làm người máy cả đời rồi, dường như chưa từng có ai hỏi họ có mệt không, lại còn đứng về phía những kẻ xấu, những kẻ làm rất nhiều điều ác.

Không cần phải đưa thêm đôi mắt nhìn thấu sự khốn cùng của cuộc đời họ, thế giới này quá trắng đen lẫn lộn, bị nén lại thành một tấm màng rất mỏng.

‘Vinh Sở nhếch mép cười, nụ cười có phần thê lương, ‘Ghét tôi đến vậy sao, không phải vẫn là thừa nhận những gì tôi đã làm… đúng không? Tôi biết rồi, có vẻ như ba tôi rất hài lòng với Thập Tông Tội mới, điều duy nhất không hài lòng chỉ có -tôi là người đưa ra danh sách này”
Năng lực thực hiện của Vinh Sở mạnh thế nào, thực ra Ngải Tư rất rõ, sự xuất sắc của anh ta được thừa hưởng từ sự quả quyết từ Vinh Nam, lại được Đường Duy bồi dưỡng, vì vậy năng lực của Vinh Sở luôn không hề kém đi, làm việc cũng đáng tin cậy.

Chỉ là…
Ngải Tư lùi lại, trước khi lùi xuống có nói 1 câu ý vị thâm trường:”Cậu chủ, nếu rảnh thì cậu đi thăm mẹ cậu đi, còn có… Nhớ hết tất cả mọi việc, tuyệt đối đừng học mấy người kia, đợi đến sau này mới hối hận, cũng không thể nào quay lại được nữa.


.


Sau đó người đàn ông lớn tuổi này rời đi, ông ấy và Lục Y Đình đã ở bên cạnh Vinh Nam cả 1 đời, lại như hình với bóng, từ trước tới này đều không hề đc sống thực sự trước mặt người ngoài.

Lúc đó, Vinh Sở hét lên 1 tiếng với Ngải Tư:“Ngải Tư… Ông có từng hối hận chưa?”
Ngải Tư không nói gì, tâm nhìn lại mơ hồ, thời khắc đó, trong não ông ấy hiện lên hình bóng 1 người phụ nữ, mảnh khảnh, tao nhã, đáng lẽ phải sống 1 cách thoải mái tự do, vậy mà cuối cùng lại bị nhốt sau 1 người đàn ông, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời.

Hối hận sao…Ngải Tư cười 1 cái, người không có tình cảm như ông cuối cùng cũng cười được như vậy:”Người đó không hối hận, thì tôi cũng không hối hận”
Sau cùng, hình bóng cô độc biến mất trong tâm mắt của Vinh Sở, lưu lại cho anh ấy sự im lặng chết chóc, kéo dài.


Tuy nhiên 1 bên khác, Đường Duy cùng Tô Nhan không trực tiếp về Bạc gia, mà là lựa chọn…
Đưa cô đến 1 hoa viên chủ đề là 1 quán cà phê động vật, bên trên Có nuôi vài con cừu, Tô Nhan mở to mắt ngay khi bước vào, nhìn biển hoa trước mặt, trong mắt có ánh sáng, cô nắm chặt tay Đường Uyển, vẫy vãy hai cái, “Anh hai, đây….

!”
“Cafe thú cưng, anh muốn uống gì?”
Đường Duy mỉm cười, “Em có thể đi chơi với alpaca trước đi.

Anh mua cà phê cho em.


Tô Nhan gật gật đầu, cùng alpaca tiếp xúc quá khứ, không ngờ bị alpaca liếm đây nước miếng, Tô Nhan kêu một tiếng, “Nó nhiệt tình quái”
Lúc này, một giọng nam chen vào giữa cuộc trò chuyện của họ, “Gần đây có rất ít khách đến chơi, chắc thấy mọi người nhiệt tình hơn đúng không? Hai người uống gì?”
Tô Nhan bị giọng nói vừa quen vừa lạ này làm cho giật mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt từ trong trí nhớ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.