Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1778: 1778: Chương 1776





Bất chấp lời máng chửi của tài xế, Sakahara Kurosawa một lòng chỉ nghĩ đến việc đi qua bên kia đường, cuối cùng sau khi băng qua đường, anh ta thấy Lạc Du Du đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, mái tóc ướt sũng dính vào mặt, gầy gò lại yếu ớt.

Thấy Sakahara Kurosawa đi tới, Lạc Du Du lui về phía sau vài bước.

Sakahara Kurosawa thở hổn hển: “Du Du..”
“Anh có điên không?”
Lạc Du du miệng run rấy: ‘Anh có biết vừa rồi anh dọa người nhiều thế nào.

không? Điều gì sẽ xảy ra nếu một chiếc xe đâm vào anh? Làm thế nào anh có thể băng qua đường như thế này, nó quá nguy hiểm! “
Thanh âm của Sakahara Kurosawa kích động hơn: “Nhưng tôi không quản được! Lạc Du Du ta quản không được, tôi chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh cô, tôi không thấy bóng lưng cô, tôi sợ cô lại chạy..”

“Như vậy ngay cả mạng cũng không cần sao!” Lạc Du Du không biết là tức giận hay là nóng tính khó chịu, lớn tiếng nói: “Đầu óc Sakahara Kurosawa có thể tỉnh táo một chút hay không, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ! “
“Cô đang quan tâm đến tôi ài Đồng tử Sakahara Kurosawa tối đen lại, anh ta đè bả vai Lạc Du Du xuống, trong màn mưa, lưng người đàn ông từ trước đến nay thẳng đứng, bây giờ lại hơi cong cong, anh ta cúi người xuống, khẽ run rấy: “Có thế hay không… Đừng ở bên Cố Mang, được chứ?”
‘Sakahara Kurosawa từ nhỏ đã là cậu chủ lớn của gia tộc, gánh vác tất cả, được coi là robot để huấn luyện, bồi dưỡng, nhưng cũng đồng thời, anh ta được hưởng sự ưu đãi tốt nhất của gia tộc, cho nên anh ta cũng không có hèn mọn như vậy, bị người ta nảm lấy trong chuyện tình cảm Nhưng ở bên Lạc Du Du, anh ta từng có tất cả mọi thứ, thế nhưng hiện tại mọi thứ cũng đều từ trong tay anh ta trượt đi, một chút cũng không còn.

Cho nên anh ta muốn trở lại, từ nhỏ đã tiếp nhận điều kiện ưu đãi nhất của cậu chủ lớn, rốt cục cũng biết được cảm giác mất đi người yêu thích nhất như.

thế nào, hiện tại anh ta hối hận vô cùng, vốn làm cái gì cũng thông minh đầu óc nhanh nhạy, nhưng khi đối mặt với tình huống như vậy lại không nghĩ ra biện pháp gì.

Điều duy nhất anh ta có thể làm chính là không ngừng đuổi theo cô ấy Lạc Du Du lắc đầu, giống như dùng tất cả sức lực từ chối: “Không cần… Tôi không muốn lặp lại sai lầm đó nữa, Sakahara Kurosawa anh đừng muốn dỗ dành tôi một chút là tôi có thể dễ dàng trở lại bên cạnh anh, tôi đã không tin anh nữa rồi”
Gương bị hỏng vẫn có thể lành lại, tình yêu tan vỡ thì nên dùng cái gì đế hàn gắn đây?
Các bạn chọn truyen1.


one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Mưa lớn, ướt đẫm mái tóc Sakahara Kurosawa, tóc anh ta cứ như vậy ướt sũng rơi trên gương mặt trắng nõn, lạnh băng, tái nhợt, lại mang theo một tia yếu ớt, trong mắt Sakahara Kurosawa có chút ẩn nhản nói không ra đau khổ, “Cô, thật sự không cho tôi một cơ hội sao?”.

Ngôn Tình Sắc
“Cơ hội chưa bao giờ có khi anh đi cầu xin người khác”
Một giọng nói quen thuộc chèn vào giữa hai người bọn họ, Sakahara Kurosewa kinh ngạc ngẩng đầu, thấy bên cạnh có người cầm ô từng bước đến gần, chiếc ô kia cũng nghiêng theo, sau đó cứ như vậy che lên đỉnh đâu Lạc Du Du.

Mưa rơi xuống lập tức dừng lại, Lạc Du Du quay đầu nhìn người đàn ông sau lưng đi tới che ô cho cô, hốc mắt đỏ lên.

Cô khóc và nói: “Cố Mang, sao anh lại ở đây?”
“Tôi nghe nói giữa hai người xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, sau đó cả hai người đều chạy ra, bên ngoài lại mưa to, làm sao tôi có thể yên tâm, cho nên đi theo tìm một chút”
Cố Mang cầm ô, dáng người thẳng thừng, sau đó cũng nói với Sakahara Kurosawa “Trên xe tôi còn có một cái ô, anh có cần không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.