Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1834: Chương 1832





Cậu hỏi cô, “Vậy bây giờ thì sao?”
Tô Nhan à.

Tô Nhan cười đến mức run cả người Cô nói, “Tôi ước rãng Tô Nhan kia chết đi, sẽ chỉ còn người phụ nữ hư hỏng là tôi đây.


Tôi có thể tùy tiện yêu đàn ông cả thế giới, lên giường với bất kỳ ai, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng được, lang thang ở mức cuối cùng của giới hạn đạo đức, cho dù có phải xuống vạc dầu”
Nhìn Tô Nhan như lúc này, tâm trạng Đường Duy phức tạp, cậu thấy may mãn là tính cách Tô Nhan như vậy có thể để cậu tiếp cận cô, nhưng đau đớn chính là, Tô Nhan như vậy, có thể nhận được sự tiếp cận của bất kì người nào.

Có thể yêu bất cứ kẻ nào, là người bất cứ ai cũng không yêu Vào lúc hai người đang giữ nguyên tư thế như vậy không nhúc nhích, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, “Duy Duy? Con và Nhan Nhan đang ở bên trong sao?”
Đường Duy khôi phục tinh thần, nhận ra đây là giọng của mẹ mình, “Có ạ”
“Hỏi xem Nhan Nhan có đói bụng không, xuống dưới ăn một chút đi”
Đường Thi cười tủm tỉm đứng ở cửa, “Ăn xong thì ngủ tiếp, thế mới ngủ thoải mái được”
Xem ra đêm nay con dâu chắc chản là ngủ ở nhà mình rồi.

Đường Thi đã nghĩ đến chuyện cháu gái cháu trai tương lai sẽ lấy tên là gì”

Lúc này cửa mở, Tô Nhan dẫn đầu đi ra, quần đùi ngắn làm nổi bật dáng người vô cùng gầy yếu của cô, nhưng ánh mắt của cô quá lạnh, cứng như một tảng đá, so với thân hình gầy yếu lại khiến cho ấn tượng trực quan của người ta không hợp nhau, chỉ khi nhìn thấy Đường Thi, biểu cảm của Tô Nhan mới có thể hơi nhẹ nhàng đi Khắp thiên hạ, sự dịu dàng của cô chỉ chừa lại cho Đường Thĩ Là người phụ nữ vào thời điểm cô sụp đổ, ôm cô nói “đứa bé ngoan”.

Đường Thi đi qua vuốt tóc Tô Nhan, “Đã sấy khô chưa? Xuống dưới ăn một chút đi, xem cháu gầy thế nào”
Tô Nhan duỗi tay nắm lấy Đường Thị, “Cô không cảm thấy cháu đáng sợ sao?”
Động tác xoay người của Đường Thi dừng lại một nhịp, sau đó xoay trở lại, cô ấy cười đến là hào phóng, đó là ánh mắt phải trải qua vô số mưa gió mới có.

được, là đã nhìn thấu tất cả nhưng vẫn giữ sự chân thành và lòng yêu thương nhiệt tình với thế gian.

“Cô không sợ” Đường Thi dịu dàng nói, “Thứ đáng sợ nhất cô đều đã trải qua rồi, sao bây giờ cô lại sợ hãi được? Huống chỉ, Nhan Nhan, cháu cũng chưa từng hại Đường Thi cô một chút xíu nào cả, hà tất cô phải sợ cháu chứ? Chỉ cần là con trai cô thích, Đường Thi cô sẽ không chỉ tay múa chân, cô không phải là kiểu mẹ chồng ác độc vậy đâu”
Đây là đã đặt mình vào vị trí mẹ chồng rồi!

Ngực Tô Nhan run run, chỉ vào mình, “Như cháu bây giờ, cô sẽ còn tiếp nhận giống như trước đây sao?”
Một cô đã ném tất cả tôn nghiêm xuống đất như vậy, một cô cả một chút nhu nhược khiêm tốn cũng không có như vậy, một cô như vậy ~=~ hoàn toàn khác với Tô Nhan.

“Con bé ngốc” Trả lời cô là hành động vỗ nhẹ đầu Tô Nhan của Đường Thi, giọng điệu dạy dỗ của người lớn trong nhà với người nhỏ xuyên qua lỗ tai cô, “Cô là người từng trải, trong đâu cháu nghĩ cái gì vậy? Cô vĩnh viễn sẽ tiếp nhận cháu, giống như lúc trước Bạc Dạ biết rõ cháu không phải ruột rà của anh ấy, nhưng vẫn sẵn lòng nuôi dưỡng cháu vậy”
Không may là cuối cùng vẫn không bảo vệ tốt tờ giấy trắng là cháu, tuy rằng chưa bị An Mật nhuộm đen, nhưng lại bị Đường Duy ra tay nhuộm đỏ, đỏ đậm như máu luôn.

Đường Thi cười cười không nhiều lời, đi xuống lầu, hai đứa bé trong nhà đi theo phía sau cô, đều không nói lời nào, chợt nhìn thì thấy cứ như là đôi vợ chồng nhỏ mới kết hôn, Bạc Dạ vừa nhìn đã tức, “Con không thể đỡ Nhan Nhan một chút sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.