Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1837: 1837: Chương 1835





Trong đầu Tô Nhan là một mảnh mơ hồ, không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hôm nay lại phải đối mặt với những chuyện xảy đột ngột như vậy, cô hoàn toàn không thế chống đỡ được, chỉ có thế nói với Đường Duy, “Ngày hôm qua chúng ta rốt cuộc…”
“Ôi, Còn nghĩ ngợi gì nữa, em không làm chuyện gì sai, mẹ anh rất thích em” Đường Duy xoa xoa đầu của Tô Nhan như xoa đầu một con thỏ bé nhỏ.

Thật tốt, Tô Nhan này là một người vững vàng, thông minh, Tô Nhan kia thì lạnh lùng, sắc bén, còn có một cái bộ dạng đáng yêu kêu cậu một tiếng anh trai.

Chết thật, sao cậu lại có cảm giác mình may mắn như vậy”
Mười phút sau, Bạc Dạ và Đường Thi đã ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Tô Nhan và Đường Duy cũng ngồi ăn với nhau.

Suốt cả bữa ăn, Đường Thị đều gắp đầy thức ăn vào chén của Tô Nhan, nào là là trứng chiên, nào là thịt xông khói.

Còn trong chén Đường Duy thì trống trơn, một chút thức ăn cũng không có.

Khi cậu quay đầu lại thì thấy ly của Tô Nhan là sữa bò nhập khẩu, còn của mình thì chỉ là một ly nước đun sôi để nguội cả đêm.


Mẹ nớ?! Có thể chịu đựng được không?!
Cậu nói, “Mẹ thân yêu, con trai của mẹ cũng đói.”
Đường Thi nhìn với kinh bỉ, “Con đói thì đi tìm ba của con, mẹ không quan tâm đến đồ ăn của con”
… chết, địa vị của cậu trong gia đình ngày càng thấp rồi.

Sau khi dùng bửa xong, Đường Thi nói muốn đưa Tô Nhan về, Tô Nhan nói không cần, nhưng lại bị Đường Thi che miệng cười tủm tỉm kéo lên xe.

Nhìn thấy xe đã rời đi, Đường Duy ở ngoài cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy Bạc Dạ đang rửa chén dĩa ở trong bếp, anh nói, “Cảnh sát gọi cho ba đến để theo dõi tình hình mới nhất của vụ án, con có muốn đi cùng ba không?”
“Sakahara Sakurako, không tóm được cô ta sao?”
Bạc Dạ lắc đầu, “Cho dù mẹ của Từ Dao có khai cô ta ra, thì gia tộc Sakurahara cũng có cách để xóa mọi dấu vết, chắc hẳn con đã biết”
Đường Duy siết chặt ngón tay, cậu nhìn bóng lưng của Bạc Dạ, hỏi, “Ba, chuyện Thất Tông Tội Lý năm đó có liên quan đến nhiều người không?”
“Khá nhiều, có chuyện gì vậy?” Bạc Dạ nhìn Đường Duy với cái nhìn bất ngờ, “Sao lại hỏi về Thất Tông Tội Lý? Nếu nhớ họ rồi thì hãy gọi điện.


Họ nhất định sẽ từ khắp mọi nơi trở về để đông hành cùng con”
Đêm hôm nay, Asuka đang ở nước ngoài xa xôi thì nhận được điện thoại của Đường Duy.

Đối với đứa con trai này của Đường Thị, Asuka đương nhiên vô cùng thương yêu, cười tủm tỉm nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đường Duy, “Đã lâu không gặp, dì Asuka”
“Đã lâu không gặp, con đẹp trai hơn rất nhiều” Asuka kinh hỉ khi phát hiện Đường Duy càng ngày càng giống Bạc Dạ năm đó, ngoại trừ khuôn mặt được di truyền kia, thì còn có cả ánh mắt và khí chất.

So với Bạc thiếu của Hải Thành năm đó thì e là chỉ hơn không kém, trò giỏi hơn thầy.

“Con nghĩ mọi người có lẽ phải quay về một chuyến” Đường Duy nói với Asuka ở trong video, “Có một số việc cần mọi người giúp đỡ..”
Ba ngày sau, ở sân bay, Asuka xách một cái vali xuống, vừa đi được vài bước thì nghe thấy phía sau lưng có một giọng nói quen thuộc, “A? Đây không phải là Asuka sao!”
Quay đầu lại liền nhìn thấy hai người đàn ông một đen một trắng có vóc dáng cao lớn, đang đứng cách đó không xa vấy tay với cô ấy, Asuka cười, “Ngạo Mạn! Bạo Nội Sao hai người lại ở đây?”
Loại xưng này thật khiến cho người ta nhớ lại năm đó.

Hình như thoáng cái liền trở về thời điểm Thất Tông Tội Lý bọn họ còn trẻ.

Lạc Phàm và Kỳ Mặc lần lượt bước đến ôm lấy Asuka, Kỳ Mặc nói, “Hai chúng tôi vừa mới đáp máy bay ra nước ngoài để du lịch, thì bị tên nhóc con Đường Duy gọi điện thoại kêu trở về”
“Nó gọi tất cả mọi người trong Thất Tông Tội Lý trở về sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.