Tô Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút thương Đường Duy, lại có chút thương Đường Thi, anh ta cũng không nói rõ được cảm giác thương này của mình là như thế nào. Rốt cuộc là cảm giác nhất thời, hay là muốn đem cô ấy biến thành tất cả của mình.
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm Tô Kỳ một hồi lâu: “Trở về đi, mẹ cháu đợi chút nữa đến đón cháu, nhìn thấy chú là không được đâu.”
Tô Kỳ trong lòng lo lắng, trực tiếp kéo cậu bé ngồi ở trên ghế sa lon.
“Ba của cháu sẽ ngồi ở đây! Cô ấy còn có thể đánh ta sao?”
Đường Duy giãy giụa trong vòng tay của anh ta: “Chú cũng không phải ba của cháu…”
“Là ba nhỏ!” Tô Kỳ hét lên, quay đầu lại nhìn Đường Duy, người đàn ông khi cười lên vô cùng xinh đẹp, cho dù những từ này đa số dùng để miêu tả phụ nữ, nhưng khuôn mặt của Tô Kỳ quả thực có thể dùng những từ khuất nghĩa như vậy để miêu tả-dung mạo kinh diễm.
“Tôi có một chú nhỏ rồi.” Đường Duy cười nháy mắt với anh ta: “Cho nên không cần bố nhỏ.”
Tô Kỳ ôm lấy cậu bé đè ngồi xuống đôi chân dài của anh ta, cảm thấy đứa trẻ này vô cùng đáng yêu, một đứa trẻ đáng yêu như vậy làm sao cứ phải là con của Bạc Dạ cơ chứ?
“Làm sao có thể như vậy, cháu nhìn mặt của chú đi
Đường Duy nói: “Khá trắng đó.” “Còn gì nữa không?”
“Cằm khá là nhọn.”
“… Cháu không có cách nào khác khen người khác sao?”Tô Kỳ bị mấy lời của cậu bé tức nghẹn rồi: “Cháu không phải là thần đồng sao,đặt mấy câu đi,
khen chú đẹp trai thế nào.”
“Mũi là mũi và mắt là mắt.”
“.. Chết tiệt mũi lại giống mắt được sao?” Tô Kỳ tức giận, đặt Đường Duy lên ghế đầu bên cạnh: “Không bế nữa, không có lương tâm, ôm không quen. %3D
Đường Duy cũng không làm loạn nữa, cùng với anh ta,chú nói một câu cháu nói một câu giết thời gian, người trong trường đã đi hết rồi, chỉ còn hai người bọn họ ngồi trên băng ghế ở sân vận động nói chuyện.
Tô Kỳ ngồi trên băng ghế cùng Đường Duy đợi Đường Thi, kết quả đợi mãi mới thấy Đường Thi và Tùng Sam.
Nhìn từ xa, hai người có dáng người cao gầy, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân.
Đường Duy phớt lờ Tô Kỳ, nhảy khỏi ghế và chạy về phía Đường Thi với cặp sách của mình: “Mẹ! Chú!”
Đường Thi mở rộng vòng tay, sẵn sàng được con trai nhảy vào vòng tay, nhưng Đường Duy trực tiếp bỏ qua cô, đi thẳng đến nhào lên người Tùng Sam.
Đường Thi cảm thấy đứa con trai này của mình có thể là nhặt từ thùng rác về rồi.
Tùng Sam một tay bế Đường Duy, kéo cặp sách xuống đưa cho Đường Thi: “Mẹ, cầm cặp sách giúp con đi. ”
Đường Thi chế nhạo: “Thật không ngờ, Đường Tiểu Duy, bây giờ phải hai người phục vụ, một người bế con, một người cầm đồ cho con có phải không?
Đường Duy chỉ vào Tô Kỳ đang ngồi một mình trên băng ghế: “Còn có một người chơi cùng!” Đường Thi quay mặt lại bắt gặp ánh mắt Tô Kỳ.
Người đàn ông liếc nhìn Tùng Sam ở bên cạnh cô, không nói chuyện, chỉ cười, so với lúc trước càng lãnh đạm.
Không biết tại sao, Đường Thi thực sự cảm thấy oán hận trước lời chào hỏi của anh ta?
Anh ta nói: “Yo, chào buổi tối.”
Đường Thi nói: “Cảm ơn vì đã đến chơi với con trai tôi.”
Thực ra anh ta không muốn chơi với Đường Duy, mà là có mục đích khác.
Nhưng thơ Đường Thi giả vờ không hiểu, nói xong lời cảm ăn liền quay đầu đi,
Tô Kỳ ở đằng sau hét lên một tiếng.
“Đường Thi.” Đường Thi dừng lại. “Những lời anh và em từng nói, em nhất định phải nhớ rõ.” Giọng anh ta trầm, với một cảm giác ớn lạnh mà anh thường không hề có. Tô Kỳ luôn tỏ ra bất cần và hiếm khi có biểu hiện nghiêm túc như vậy.
Đường Thi không nói chuyện, cùng Tùng Sam đi về, Tô Kỳ nhìn gia đình ba người đi xa, trong lòng đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Anh ta không biết tại sao mình lại tức giận, tóm lại là anh ta đột nhiên rất khó chịu.
Nhìn thấy Đường Thi cùng những người khác đi xa dần, anh ta đột nhiên nghĩ đến chính mình, một mình, chính là như vậy bị cô bỏ lại tại đây.
Đường Duy nói rằng mẹ anh rất ghi thù, có vẻ như một chút cũng không sai.
Khi Đường Thi trở nên nhẫn tâm, cô ấy tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác. Nói cắt đứt là cắt đứt, nói không cần là không cần.
Phó Mộ Chung vì cô mà biến thành bộ dạng như vậy, anh ta sợ rằng bản thân sẽ biến thành Phó Mộ Chung thứ hai.
Rõ ràng là một cuộc săn, nhưng Tô Kỳ cảm thấy bây giờ người thợ săn… dần dần không phải là chính mình.