Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 249: Phát tán tin tức, ánh mắt nhìn nhau



Thế mà bọn họ lại rất hứng thú, so sánh với nhau thì tâm trạng của Đường Thi lại lãnh đạm hơn.

Bạc Dạ, đợi đến hiện nay thân thiết với anh, có được cho là buồn cười không? Lễ hội âm nhạc điện tử Tùng Lâm trên du thuyền được diễn ra đúng như dự định, người trong phòng làm việc đã hẹn hẹn chỗ gặp mặt, nhìn thấy Đường Thi khoác áo gió bên ngoài, bên trong là một cái đầm trắng, choàng tay Tô Kỳ như’ tiên nữ giáng trần đi đến, cả người Phương Phương đều kinh ngạc: “Cái gì! người đi cùng cô là cậu cả nhà họ Tô!”

Tiểu Nguyệt Lượng choàng tay anh trai của mình là Lam Minh, hét một tiếng: “Woal Anh! Là Tô Kỳ á! Đẹp trai quá như minh tỉnh Hollywood vậy…”

Lam Minh ra sức xoay mặt em gái của mình qua: “Nhìn anh trai em đi! Không được nhìn người đàn ông khác!”

Phương Phương theo ba của mình vào buổi tiệc, vì thế chỉ còn lại hai người là ông Vương và Lục Khủng Long, anh nhìn tôi và tôi nhìn anh.

Lục Khủng Long nói trước: “Ờ, ông Vương, nếu ông không ngại, thì tôi cũng có thể choàng ông vào trong” “„..Biến!” Mặt ông Vương cũng xanh luôn: “Tôi mới không muốn cùng một người đàn ông nắm tay đi chơi! Quá mất mặt rồi!” Thế mà đến cuối cùng vẫn là…

“Ôi trời ơi, ông xem bên kia, hai người đàn ông cùng tham gia đó” “Ơ, không phải là loại quan hệ kia sao? Người đàn ông đeo mắt kính kia là thụ, còn người đàn ông cao to bên kia giống công…”

“Thời đại này gay đều đẹp trai vậy sao? Đợi đi làm quen để xin cái nick Weibo.” Sắc mặt Lục Khủng Long và ông Vương đều trở nên xanh xa, trên đường đi vào trong như muốn giết người vậy, a Long nói: “Đều tại ông sáp lại gần tôi như vậy, người ta đều tưởng tôi là gay”

Ông Vương trợn mắt: “Chắc tôi thèm cậu lắm vậy, nếu không phải do Tiểu Nguyệt Lượng đi cùng anh trai cô ấy, làm gì có thể đến phiên cậu đứng bên cạnh tôi.”

“Tôi..” Lục Khủng Long bị ông Vương chặt chém đến không thể lên tiếng: “Được được được, nữ thần!”

Anh ta vẫy tay, chào Đường Thi đang ở giữa sân, Đường Thi cởi áo gió bên ngoài ra, Tô Kỳ rất đàn ông giúp cô cầm điện thoại, sau đó hai người cùng đi qua sân khấu chính của lễ hội âm nhạc điện tử đế chụp hình, người trong phòng làm việc cũng chen lên đó chụp luôn.

“Vào vào vào, cho tôi vào nữa” Cả đám quậy phá này ngày nào cũng thích góp vui, Tiếu Nguyệt Lượng nhìn Tô Kỳ: “Xin chào cậu cả nhà họ Tô!”

“Xin chào xin chào” Trước mặt người ngoài Tô Kỳ vẫn là bộ dạng nam thần hoàn mỹ, độ mở miệng để cười cũng vừa phải, thợ chụp hình bên cạnh nói: “Đây, nhìn bên này!” Mọi người cùng nhau cười chụp một tấm hình, Đường Thi và Tô Kỳ đứng ở phía sau, như một đôi tiên đồng ngọc nữ.

Nghe nói hôm nay đã mời mấy vị D.J hàng đầu, mỗi người cùng nhau diễn cũng phải tốn mấy trăm triệu mới mời được, thậm chí có thể bảng với giá một số người nổi tiếng trong ngành giải trí.

Tuy rằng ngành âm nhạc điện tử không lớn bằng ngành giải trí, nhưng cũng đều thâm sâu, vá lại số lần lễ hội âm nhạc điện tử được tố chức.

ngày càng gia tăng, sự tiếp nhận âm nhạc điện tử trong lòng dân chúng cũng càng ngày càng lớn, không còn bị hạn chế bởi một số trường hợp.

tương đối low như ca khúc D.J điện tử mạnh bạo nữa “Tối nay có phải Skrillex sẽ đến không?”

Phương Phương vô cùng kích động: “Không được rồi, tôi là fan cưồng của anh ấy! Tôi muốn đi đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách mời trong hậu đài xin chụp hình!”

Cha của Phương Phương ở bên cạnh an ủi con gái mình: “Một lát ba nhờ nhân viên dẫn con vào trong đó”

Đường Thi và Tô Kỳ chụp hình xong thì đứng cùng với người trong phòng làm việc, bảy giờ tối tiết mục mới bắt đầu, bây giờ mọi người đều có.

nói có cười đi lại ở buổi tiệc, một bên ăn đồ một bên nhiều chuyện. Tuy rằng Tô Kỳ không thường xuyên đến, nhưng lại có thể hòa nhập vào không khí của mọi người, đồng thời còn liên tiếp kế ra nhiều chuyện thú vị trong ngành giải trí.

“Cái gì? Quý Tôn mua fan? Xong rồi xong rồi, ấn tượng của tôi đối với anh ấy sụp đổ hoàn toàn tồi” “Phú thương Tiêu Lý giành bạn gái của anh em tốt? Lợi hại vậy sao?”

“Giang Huệ Ngọc đã ngủ chung với người khác? Đúng là nhìn không ra” Tiếu Nguyệt Lượng bất ngờ nói: “Hai chân vừa banh, một túi gạo lớn!”

Mọi người ôm bụng cười lớn, cười đến không thẳng lưng được, trông cùng vui vẻ, nghe từ xa là nghe được tiếng cười trong trẻo.

Lúc Bạc Dạ bước vào buổi tiệc là đã bị tiếng cười này thu hút, khi ngẩng đầu nhìn qua, là nhìn thấy Đường Thị đứng ở đó, góc mặt nghiêng của hai người đều xinh đẹp tỉnh tế, lúc này cô đang mim cười, trong ánh mắt còn chứ đựng tình cảm, không có áp lực mà nói chuyện với những người bạn của mình.

Biểu cảm này, cô chưa từng biểu hiện qua trước mặt anh.

Bạc Dạ nhớ ra kết quả điều tra mà dạo gần đây anh tra được, cứ muốn tiến về phía trước nói chuyện với Đường Thị, nhưng vừa bước lên, lại dừng lại.

Anh nhớ lại ánh mắt phòng bị của Đường Thi nhìn anh, hoàn toàn không giống với bây giờ, nếu như lúc này, cô đang cười nói vui vẻ mà quay đầu nhìn anh cũng ánh mắt phòng bị đó, vậy không phải còn mỉa mai anh hơn sao? Ngăn cách bởi đám đông, anh nhìn Đường Thị, như đang đứng ở bờ bên kia nhìn cô vậy.

Tô Kỳ nhận ra có người nhìn qua bên bọn họ rất lâu, vô tình quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt sâu lắng của Bạc Dạ Hai cặp mắt một đen một xanh nhìn nhau trong không khí, vô số tâm trạng như điện quang hỏa thạch, cuối cùng Tô Kỳ thu lại tâm trạng của mình, ôm chặt Đường Thi ở bên cạnh.

‘Đường Thi bị hành động này của anh làm bất ngờ, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì” Bề ngoài thì Tô Kỳ vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng che đậy tâm trạng của mình, Bạc Dạ ở đối diện cũng bỗng chốc thu lại ánh nhìn, bên cạnh có Lâm Từ đi cùng, đi đến đi lui, vô số người chào hỏi anh.

Tô Kỳ nhìn thấy anh biến mất giữa vòng người, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt đó của Bạc Dạ… Rõ ràng là ánh mắt yêu mà không đoạt được, anh rõ ràng là yêu Đường Thị, cho nên mới lún sâu như vậy, nhưng bản thân anh không nhận ra, vẫn luôn tự lười người lừa mình Nếu anh nhận ra… Đường Thi sẽ tiếp nhận lời nói thật lòng này không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.