Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 307: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?



“Tôi không có ý ép buộc cô, cô Đường Thị, tôi chỉ muốn làm bạn với cô, ngay từ lần đầu nhìn thấy cô đã cảm thấy rất vừa mắt”

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ông Tùng sẽ không…sẽ không nhận cô Đường làm con nuôi rồi sau đó..lại làm cái việc ấy ấy đấy chứ? Hiện nay những sự việc như thế này có thể gặp rất nhiều, miệng thì gọi cha nuôi cha nuôi, nhưng trên thực tế thì sao…lại làm mấy hành động suy đồi đạo đức.

Chả trách lại xem trọng cô Đường Thị như thế, người ta vừa trẻ trung lại xinh đẹp, bảo sao đại đương gia nhà họ không nổi lên những suy nghĩ xấu xa cơ chứ.

Sắc mặt Đường Thì trầm xuống: “Làm cho tôi bị hôn mê trói lại mang đến đây, chỉ để nói loại chuyện cười này sao?

Ông Tùng, tôi bái phục tâm huyết của ông, nhưng chuyện nhận cha nuôi, tôi thực sự làm không nổi Tùng Tranh bị chọc cho tức giận, ánh mắt nheo lại, khiến cho vết sẹo trên một con mắt trở nên nhăn nhúm, trông thật hung dữ: “Cô Đường Thị, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”

“Nực cười” Đường Thi không chút sợ hãi cười lạnh một tiếng: “Còn muốn ép buộc người khác trở thành con nuôi của mình? Ông Tùng, tôi không nghĩ rằng ông là một nhà từ thiện tốt bụng gì hết, nếu thật sự muốn cứu giúp, thì cũng không nên cứu giúp tôi, ở vùng núi còn có rất nhiều đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ đó”

Tùng Tranh bị một câu nói của Đường Thi làm cho không nói được gì nữa, một lúc sau người đàn ông này mới thấp giọng hỏi lại một lần nữa: “Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô nhận hay không nhận?”

Đường Thi cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng nực cười, ông ta muốn diễn đạt cái gì đó, nhưng không thể nào thể hiện ra nổi, duy chỉ có sát khí và sự hung dữ là khiến cho đối phương cảm thấy có chút đáng sợ.

Tôi muốn Cô lắc lắc đầu, ánh mắt trong trẻo: xem xem, ông vì muốn bức ép tôi vào nhà họ Tùng có thể làm ra những thứ gì?”

Tùng Tranh vẫy tay một cái: “Ðem con trai của cô ta lên đây”

Đồng tử Đường Thi co lại phần nộ, thậm chí trực tiếp gọi tên đầy đủ của Tùng Tranh: “Tùng Tranh, ông đừng có ép người quá đáng!” Mọi người ở đó chấn động một phen! Cô ấy..Cô ấy vậy mà dám to gan lớn mật gọi thẳng tên đầy đủ của ông chủ! Lần trước có người dám gọi như thế này…thì cũng đã bị giết chết ở Pakistan.

“Sao vậy? Nếu đã không muốn tôi làm gì con trai cô, thì cô hãy suy nghĩ kỹ lại cho tôi! Ba ngày, ba ngày sau Tùng Lâm có đãi tiệc gia đình, cô đồng ý thì theo, không đồng ý cũng phải đến!”

Đường Thi trợn mắt nhìn Tùng Tranh, căn bản không hiểu rõ được lý do mà người đàn ông trung niên này lại làm như vậy, nói đơn giản thì không cách nào đoán ra được rốt cuộc ông ta muốn làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: “Ông thật là…táng tận lương tâm”

Toàn thân Tùng Tranh cứng lại, khi ông ta quay mặt lại, một con mắt còn lại tràn đầy cảm xúc mông lung: “Tôi cả đời này giết người không đếm xuể, có sự việc dơ bẩn nào mà tôi chưa từng làm qua? Táng tận lương tâm ư? Ngược lại tôi thấy danh tiếng xứng với thực tế đó chứ!”

Nhưng không biết vì sao, Đường Thi lại nhìn ra được một loại cảm xúc khác từ trong mắt Tùng Tranh. Loại cảm xúc đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Đường Thi không kịp phản ứng, liền bị thuộc hạ của nhà họ Tùng đấy vào một căn phòng khác.

“Thả tôi ra” Đường Thi quay đầu trừng mắt nhìn, người làm trong nhà họ Tùng nhìn thấy cô không tôn trọng ông chủ nhà bọn họ, lại còn năm lần bảy lượt từ chối ý tốt của ông, thật không biết xấu hổ: “Con đàn bà thối tha này, đừng có mà vênh váo quá”

Đám thuộc hạ không biết nặng nhẹ, ngay lúc vài người đang muốn vung tay lên đánh cô, thì có người ở phía sau sống chết giữ chặt lấy tay họ.

“Ai vênh váo ở đây vậy?” Một giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo vang lên, làm cho mấy người bọn họ kinh ngạc, quay đầu lại, trực tiếp quỳ xuống: “Cậu…cậu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.