Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 365



Khi Khương Thích mở mắt ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt trước mặt mình, trong mắt Đường Thi tràn đầy vẻ đau lòng “Hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Hàn Nhượng ngồi ở một bên im lặng, đôi mắt thâm trầm, Khương Thích nhận ra ánh mắt nóng bỏng của anh, cô ấy cũng nhìn lại chọc cho anh cười.

Rõ ràng cô đang rất tủi thân, nhưng vẫn muốn cười với anh khiến Hàn Nhượng cảm thấy trong lòng nhói đau: “Còn đau không?”

Khương Thích ho khan vài tiếng: “Cổ họng vẫn đau.”

Đường Thi trêu chọc cô: “Tiếng nói khàn cả rồi, mấy ngày này cậu đừng nói chuyện nữa, nằm dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Khương Thích im lặng gật đầu,

Vì bị sốt mà ảnh hưởng đến cả cổ họng của cô cũng bị viêm, giờ chỉ cần cô đứng dậy cổ họng là sẽ bị đau, Nuôt một it nước bọt cũng thấy đau.

Vi vậy, người phụ nữ ngậm miệng lại và bát đầu khoa tay mùa chân ra hiệu. Đường Thi ngôi một bén theo doi eử động của Khương Thích.

“Diệp Kinh Đường có đến đây không?”

Khương Thích gật đầu.

Đường Thì vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không có, bay giờ cậu đã trở về bên cạnh chúng tớ rồi, tớ cũng không ra nước ngoài nữa, chỉ ở trong nước để báo vệ cậu”

Đôi mắt của Khương Thích sáng lên lại liêu mạng cử động tay ra hiệu.

Thật sao, Khắc Lý Tư gần đây cũng ở trong nước, nhưng mấy ngày nay cũng bận rộn, đợi khi nào anh ấy rảnh rỗi rồi liền rủ anh ấy đến nhà chúng ta ăn com.” Đường Thi quay đầu lại nhìn Hàn Nhượng Hàn Nhượng nấu cơm, thấy thế nào?”

Hàn Nhượng đồng ý, sau đó Khương Thích giống như một đứa trẻ, lại bắt đầu khoa tay múa chân loạn lên.

“Đường Duy? Lúc nãy Duy vẫn còn ở đây, nhưng thăng bé buồn ngủ rồi, vì vậy Hàn Nhượng liền gọi tài ế đưa đưa thắng bé về nhà. Chiều mai tớ sẽ đưa nó đến gặp cậu.”

Khương Thích tiếp tục dùng ngôn ngữ cơ thể.

“y cậu muốn nói là những chuyện trên mạng đang nói về tóc gân đây sao?” Đường Thi cười, trông rất thoái mái: “Tó không sao, tớ không bị ảnh hưởng gì Những tin đồn đó đã không thể làm tốn thương cô được nữa rồi.

Cho dù chuyện năm xưa lại bị lộ một lần nữa thì cô cũng không sợ.

Lật bài thì lật bài, Đường Thi cô từ trước đến nay vẫn luôn đường đường chính chính, không bao giờ sợ hãi trước sự dò xét, soi mói của người khác.

Hàn Nhượng ngồi một bên nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ cơ thể liên ngây ngốc.

“Cô… làm sao cô có thể hiểu được ngôn ngữ cơ thể của Khương Thích?”

Trong mắt anh, những cử chỉ bây giờ của Khương Thích không khác gì một con khỉ nhỏ, không theo một quy luật nào cả.

Thật là thần kì, vậy mà Đường Thi vẫn có thể hiểu được ý tứ của cô, cách giao tiếp này thật lợi hại.

Đường Thi nhìn vào mắt Khương Thích cười: “Có lẽ là bản năng.”

Cảm ứng giữa những người bạn tốt với nhau.

Tất cả mọi người đều ngầm không nhắc tới thương tích trên người và việc trải qua trước đây của Khương Thích, giống như những chuyện đó chưa hề xảy ra, Hàn Nhượng mỗi ngày đều đến trò chuyện cùng với Khương Thích để khiến cô vui vẻ, anh còn thay đổi cách nấu ăn để cô ấy mau hồi phục sức khỏe.

Vốn đĩ Khương Thích vì bị Diệp Kinh Đường hành hạ nên thân thể mới trở lên gầy gò như vậy, nhờ có Hàn Nhượng ngày ngày chăm sóc mà cô lại trở lại như cũ, sắc mặt cũng khá hơn.

Lúc các cô y tá đến kiểm tra phòng đều cảm thấy ẩm áp và sau khi họ bước ra liền nói thì thầm với nhau: “Cô gái ở phòng bệnh VIP cuối cùng cũng gặp được người đàn ông tốt.”

“Đúng vậy, không biết trước đây là ai đã hành hạ cô ấy đến mức suýt chết. Lúc đưa đến bệnh viện, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn! Cũng may bây giờ gặp được người đàn ông tốt như vậy chăm sóc cẩn thận cho cô ấy, cuộc sống cuối cùng cũng có chút hy vọng.”

“Thực sự hy vọng rằng tất cả những tên đàn ông, đàn bà cặn bã thối tha trên thế giới này đều chết hết đi!”

“Nhắc mới nhớ, gần đây chuyện về Đường Thi và An Mật cậu xem chưa? Không biết còn có chuyện lật ngược tình thế hay không. Mọi người đều nói Đường Thi vô tội, cũng không biết cậu chủ nhà họ Bạc lựa chọn thế nào, haizz.”

“Một người như An Mật, ai người ta lấy cô ta thật chứ? Với tâm tư thâm sâu như vậy, cô ta sẽ gặp quả báo thôi!”

“Suyt, nói nhỏ thôi…”

Ngày hôm đó, Đường Thi đưa Đường Duy đến cửa, trên đường trở về tình cờ gặp được Bạc Dạ bước vào cổng khoa nội trú, hai người vừa nhìn nhau liền ngây ra, Đường Thi không ngờ Bạc Dạ sẽ tới, lông mày cau lại: “Anh đến đây làm gì?”

Bây giờ cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tội danh đã biến mất không còn nữa và cuộc sống của cô ấy đang đi đúng hướng. Dù sao cũng không gặp Bạc Dạ

một thời gian rồi, vì vậy cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng bây giờ Bạc Dạ lại xuất hiện. Bạc Dạ đã quen đối với sự kháng cự của Đường Thi, anh dường như không để ý tới: “Đến thăm

Khương Thích.”

Đường Thi để ý thấy trong tay của Bạc Dạ còn xách theo một giỏ trái cây.

Người phụ nữ vẫn tỏ vẻ phòng bị: “Anh đến thăm Khương Thích? Cáo chúc Tết gà, thật không tốt lành gì!”

Bác Dạ kìm nén nỗi đau trong lòng: “Tại sao em phải nói lời tổn thương người khác như vậy?

Đường Thi nghẹn giọng, cô nhìn bộ dạng của Bác Dạ, mặc âu phục và quần tây, quả nhiên là dáng vẻ thư thái nhẹ nhàng thường ngày, như thế anh đặc biệt đến gặp Khương Thích.

Người ta tỏ ý quan tâm, tại sao cô lại nóng lòng muốn giúp đỡ Khương Thích đuổi Bác Dạ đi cơ chứ.

Nghĩ kỹ lại, Bác Dạ cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với Khương Thích.

Đường Thi nhìn Bác Dạ từ trên xuống dưới: “Đi thôi, tôi đưa anh đến đó, chỉ cần anh dám nhắc đến chuyện liên quan tới Diệp Kinh Đường…”

“Anh sẽ không nhắc đến cậu ta.” Cách làm của Diệp Kinh Đường cũng khiến anh cảm thấy bất mãn, mặc dù họ là bạn tốt nhưng giữa họ vẫn có những điểm khác biệt. Khương Thích có tính cách mạnh mẽ như vậy, bạn tát cô ấy một bạt tai thì cô ấy vẫn có thể ngẩng đầu lên cười với bạn, chắc chắn là Diệp Kinh Đường đã làm chuyện không thể tha thứ mới khiến Khương Thích trở thành như thế này.

Bạc Dạ đến thăm thấy Khương Thích vì Đường Thi. Đây là bạn tốt của cô và anh cũng muốn thể hiện một chút sự quan tâm của bản thân.

Sau đó khi bước vào, Khương Thích nhìn thấy Bạc Dạ đến, cả người đều trở lên kinh ngạc.

Hàn Nhượng bên cạnh cũng vậy.

Hai người họ suy cho cùng cũng không có ân oán gì với Bạc Dạ, nhưng bởi vì quan hệ giữa Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường rất thân thiết, cho nên họ liền đem theo sự đề phòng với Bạc Dạ, thấy anh ta đi vào, Khương Thích khản giọng nói: “Anh… anh!”

Bạc Dạ đặt giỏ trái cây ở mép giường bệnh.

Khương Thích sợ hãi tránh sang một bên: “Anh thật sự là Bác Dạ?”

Bạc Dạ nhếch khóe miệng: “Còn có thể là giả?” “Tại sao anh lại đến thăm tôi?”

“Bởi vì cô là bạn của Đường Thi.”

“Mẹ nó.” Khương Thích và Hàn Nhượng đồng thời chửi câu cửa miệng, đặc biệt là Khương Thích, cô biết trước kia Bạc Dạ đối với Đường Thi tệ bạc như thế nào, cho nên bây giờ nhìn thấy người nào đó thay đổi tính cách cư xử như vậy, cô càng nâng cao cảnh giác: “Có phải anh lại muốn lừa Đường Thi quay về không?”

Bạc Dạ bất lực: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi qua thăm một chút, lát nữa sẽ rời đi.”

“Tôi cảm thấy anh chẳng có ý tốt lành gì.” Khương Thích ánh mắt sắc bén: “Có phải cố ý diễn cho chúng tôi xem không?”

Bạc Dạ đột nhiên hiểu được tật xấu của Đường Thi là bị lây từ ai: “Nếu như cô nghĩ như vậy, tôi cũng không còn gì để giải thích.”

Chỉ sợ cho dù anh có cố ý diễn cho họ xem, thì ít nhất Bạc Dạ anh đã làm được rồi. Đến bệnh viện để thăm Khương Thích một lát.

Đường Thi đứng ở ngoài phòng bệnh còn chưa đi vào, liền nghe thấy mấy cô y tá đi ngoài hành lang nói chuyện ríu rít với nhau.

“Tôi vừa nhìn thấy Bạc Dạ đi vào rồi? Trời ơi! Người trong phòng bệnh đều là nhân vật lớn!”

“Oa? Vậy tin đồn kia là thật sao?”

“Tin đồn gì?”

“Trước đây vì tình trạng của cô gái ở phòng bệnh VIP rất phức tạp, hơn nữa lúc cô ý nhập viện là nửa đêm. Vì bác sĩ không đủ để làm phẫu thuật nên không có ai dám nhận. Nghe nói Bạc Dạ gọi điện thoại ra mặt kêu mấy bác sĩ nổi tiếng từ bệnh viện bên cạnh đến giúp đỡ đấy…”

“Thật hay giả vậy?”

Đường Thi sững người ngay tại chỗ khi nghe những lời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.