Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 384



Anh gần như hoàn hồn ngay lập tức, hai người Đường Thị và Hàn Nhượng ở không xa ngây ra nhìn anh, Đường Duy lắp bắp: “Bạc. Cậu chủ Bạc?”

Sao anh vẫn còn chưa đi?

Hàn Nhượng cũng giật mình, nhìn mảnh tuyết vụn từ mặt Bạc Dạ rơi xuống, biểu cảm của anh như một lớp băng, vừa lạnh vừa tàn nhân.

Hàn Nhượng rụt cổ: “Sao anh lại ở đây?”

Bạc Dạ với tay vào trong cửa xe, lấy ra một chiếc khăn lau mặt, sau đó nhìn Hàn Nhượng nói: “Tại sao tôi lại không được ở đây?”

Hân Nhượng dè dặt: “Không làm anh bị thương chứ?

Kết quả Hàn Nhượng vừa nói xong, chị gái ban hãy ném tuyết vào Đường Duy lại nặn một quả cầu tuyết, ném vào mặt Bạc Dạ.

Hàn Nhượng và Bạc Dạ đứng ở chỗ cũ vừa sợ vừa buồn cười, cuối cũng không nhịn được, hai người ngã trên nên tuyết, ôm bụng cười. Bạc Dạ nghĩ thầm: “Dao của tôi đâu? Tôi muốn chém những đứa bé nghịch ngợm!”

Kết quả là cô bé ấy còn không sợ, đi đến, cầm lấy vạt áo của Bạc Dạ: “Anh đẹp trai, tại sao anh đứng đó mà không chơi? Mau cùng nhau chơi đi!”

Khi Bạc Dạ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cô bé đó kéo vào trong đám người, vô số những quả cầu tuyết bay qua bay lại, một người cao lớn như anh bỗng chốc không trốn được. Đường Duy nhìn thấy Bạc Dạ bình thường cao cao tại thượng như vậy, bây giờ lại bị mắc kẹt trong đám trẻ, không biết tại sao cảm thấy rất buồn cười.

Khi Bạc Dạ ngẩng đầu lên, Hàn Nhượng ở phía xa dũng cảm ném một quả cầu tuyết về phía anh, hét lớn: “Tiếp chiêu!”

Bạc Dạ sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: “Anh muốn đối đầu với tôi?”

Hàn Nhượng nặn tuyết, ép thành hình dạng trong tay mình, Đường Duy ở bên cạnh cũng giúp đỡ, hai người lẩm nhẩm trong miệng: “Giúp Đường Thi trừng trị tên đàn ông tồi này.”

Bạc Dạ ngẩn người: “Mấy người nói gì cơ?”.

“Tôi nói.” Hàn Nhượng như trẻ con, ném quả cầu tuyết vào lưng Bạc Dạ: “Giúp Đường Thi dạy dỗ anh, tên cặn bã.”

Lúc này Bạc Dạ cũng không tỏ ra rụt rè gì nữa, trực tiếp lấy một vốc tuyết trên đất, ném trả lại, Hàn Nhượng như đã tìm được điểm phát tiết, cùng Đường Duy điên cuồng tấn công Bạc Dạ. Bởi vì Đường Duy không cao nên đứng một lúc trên nền tuyết thì bị ngã, cả mặt đều là tuyết, Bạc Dạ chạy lại ôm lấy cậu bé, Hàn Nhượng ở bên cạnh cười đến phát run: “Ha ha ha! Đường Duy, em nhỏ như thế, ngã một cái là cả người vùi vào tuyết, không nhìn thấy đâu nữa. Không khác gì con cún của nhà người ta đang ra nghịch tuyết!”

Đường Duy được Bạc Dạ ôm trong lòng, anh lau mặt hộ cậu bé: “Không bị rách mặt chứ?”

“Không sao, bỏ con ra.”

Bị mất mặt trước người khác, hơn nữa lại là Bạc Da.

Cả khuôn mặt Đường Duy đỏ lên, tức không chịu được, nằm một nằm tuyết ném về phía Hàn Nhượng: “Không được cười.”

Hàn Nhượng vừa chạy vừa trốn, không quan tâm đến việc Bạc Dạ còn đang ở đây, sau đó ba người lập thành một đội, chơi khoảng một tiếng nữa, sau đó nằm trên tuyết thở hồng hộc.

Tuyết đã rơi rất dày, hơn nữa có xu thế còn dày hơn nữa, không ngừng rơi xuống, Đường Duy nằm bên cạnh Hàn Nhượng: “Mệt quá, nhưng mà vui.”

Hàn Nhượng quay đầu nhìn Bạc Dạ đang nghỉ ngơi trong xe, luôn cảm thấy hôm nay là một dịp hiếm thấy Bạc Dạ chơi vui vẻ như vậy.

“Mâu thuẫn giữa em và ba em như thế nào rồi?”

Hàn Nhượng khẽ hỏi.

Đường Duy chau mày lại: “Chỉ như vậy, không đáng để nhắc đến.” Xem ra ý nghĩ ấy vẫn còn ăn sâu bén rễ vào trong đầu của đứa trẻ.

Hàn Nhượng thở ra khói, xem ra trời thật sự rất lạnh, mọi người đều lạnh đến đỏ cả mũi: “Dạo gần đây anh ta thay đổi rất nhiều, lại còn xin lỗi công khai, Hôm nay đặc biệt đến để thăm hai người đúng không?”

“Em không biết.”

Đường Duy vẫn rầu rĩ trả lời: “Em không biết ba em qua đây làm gì, dù sao cũng không liên quan đến em.”

Bạc Dạ thay đổi rồi thì có sao chứ?

Anh muốn theo đuổi Đường Thi một lần nữa sao? Một lần nữa, ba chữ này, có dễ dàng như vậy không?

Trừ khi thời gian quay ngược lại, những tổn thương mà anh gây ra sẽ không còn nữa.

Hàn Nhượng nhìn Bạc Dạ, là đàn ông, những gì anh đã làm cho đến hôm nay đáng để Hàn Nhượng ghi nhận. Thế nhưng đồng thời, quá khứ của anh, không đáng được tha thứ.

Sau đó mọi người lăn đi lăn lại trên tuyết một lúc nữa rồi lên tầng, khi đi lên, Bạc Dạ lấy một chiếc ô từ trong xe ra, che đằng sau Đường Duy, đưa cậu bé đến cửa tòa nhà. Đường Duy quay đầu lại, ngẩng đầu lên, nhìn phần lớn chiếc ô được che trên đầu mình, trên vai của Bạc Dạ đã rơi dày một lớp tuyết.

Đường Duy lạnh nhạt: “Cảm ơn.” Bạc Dạ đưa Đường Duy vào, sau đó quay trở lại xe của mình, Hàn Nhượng nhìn bóng hình vừa cô đơn vừa đáng thương của anh, hỏi một tiếng: “Bây giờ tuyết lớn như vậy, đường trở về có lẽ không thông, buổi tối anh ngủ ở đâu?”

Bạc Dạ vẫn điềm nhiên như vậy, như thể từ khi sinh ra anh đã không có cảm xúc.

Người đàn ông chỉ trầm giọng nói: “Tùy tiện tìm một chỗ là được.”

Hàn Nhượng nhiều lời hỏi thêm một câu: “Anh không về nhà họ Bạc đón Tết sao?”

Mấy chữ này làm Đường Duy cảm thấy hơi khó chịu.

“Không về, Tết năm nay không về nữa.”

Đường Duy cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, không chừng lòng tốt của Hàn Nhượng sẽ nổi lên, mời Bạc Dạ lên trên ngồi mất, vậy thì mẹ cậu bé sẽ rất ngượng ngùng!

Thế là cậu bé kéo Hàn Nhượng vào trong thang máy, vừa đi vừa nói: “Vậy thì cậu chủ Bạc, buổi tối nhớ chú ý an toàn nhé.”

Nói xong không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy, cửa từ từ đóng lại.

Hàn Nhượng thở dài một hơi: “Sao lại cảm thấy bây giờ anh ta đến tìm chúng ta, lại vô cùng đáng %3D thương.”

“Đáng thương cái gì chứ.”

Trong mắt Đường Duy không có chút đau lòng nào: “Chẳng qua chỉ là tự mình tạo nghiệp nên không được sống yên ổn mà thôi.”

Hàn Nhượng không nghĩ xem Bạc Dạ ngoài kía có tâm trạng như thể nào nữa, khi về nhà thấy Đường Thi và Khương Thích đang xem phim, họ nói: “Sao lại không xuống vậy?”

“Đường Thi nói Bạc Dạ vẫn còn dưới tầng.” Khương Thích chỉnh lại tóc: “Vậy nên em không xuống nữa, em buồn nôn.”

Hàn Nhượng lại nhìn Đường Thi: “Cô cũng không muốn thấy Bạc Dạ sao?”

“Nếu như tôi muốn gặp, tôi đã xuống từ lâu rồi.” Đường Thi cười lớn: “Có điều, hai người chơi cũng rất vui vẻ nhỉ.”

Cả mặt Đường Duy đỏ lên: “Không có! Chỉ là trùng hợp gặp phải, con không biết ba sẽ ở đó.”

Hàn Nhượng ngại ngùng gãi mũi: “Sau đó người rất nhiều, cũng không suy nghĩ gì nữa, dù sao chúng tôi cũng không nói với anh ta cái gì.”

Đường Thi đứng lên, đi về phía cánh cửa sổ ở phòng mình, lại vén rèm lên.

Bạc Dạ đặt chiếc ô ở bên cạnh xe, trên vai và đầu có rất nhiều tuyết, xem ra tối nay anh không thể rời khỏi thành phố này, phải tìm một khách sạn nào đó để ở lại.

Lúc đó, Đường Thi ở trên tầng bốn nhìn anh, đúng lúc Bạc Dạ cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Đường Thi.

Hình ảnh người đàn ông đứng vững trong gió tuyết, mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng, dáng người như chiếc rìu xé toạc đất trời trắng xóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.