Đường Duy ngồi một bên nhìn, lén cười. Giang Lăng xoa đầu cậu bé nói: “Em càng kiên cường như thể này thì anh lại càng thích em.”
Đường Duy liếc nhìn cậu chủ Bạc, phát hiện ra trên mặt anh tràn đầy biểu cảm cổ nhịn đau, nhẹ giọng hỏi: “Cậu chủ Bạc, ba có đau không?”
Cả người Bạc Dạ cứng đờ, không dám tin là Đường Duy sẽ quan tâm anh, sau đó cũng trả lời một cầu khô khốc: “Không sao đâu…”
Cuộc trao đổi giữa ba và con sao lại khô khốc đến mức này chứ.
Sau đó ba người chỉ yên lặng. Trong khoảng thời gian này, dường như là toàn bộ quả trình, Đường Thì đều không nhìn thấy sự tồn tại của Bạc Dạ. Bởi vì anh lái xe quá nhanh nên mới khiến cho ba người họ bị thương. Điều này khiến cho sự oán hận trong lòng cô dâng lên. Nhưng cô cũng không nghĩ ra được rốt cuộc chân tướng đằng sau những chuyện này là như thể nào.
Đường Duy nằm viện một tuần, sau khi đi kiểm tra xong xuôi thì đã có thể xuất hiện. Còn Bạc Dạ thì phái tiếp tục ở lại phòng bệnh theo dõi, Ngày Đường Duy tới thu dọn đồ đạc, Bạc Dạ để lại cho cậu bé một chiếc thẻ USB.
“Đây là mấy mã code mà trước đây ba thích nhưng vẫn chưa hoàn thành. Con có thể cầm đi, hoàn thiện công trình này cho ba.”
Bạc Dạ khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười. Mặc dù nụ cười kia rất gượng ép nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy chuyện này có thể kéo gần khoảng cách giữa anh và Đường Duy lại: “Đi đường cẩn thận nhé. Nếu như gặp phải chuyện không thể giải quyết thì cử đến tìm ba.”
“Ba biết, ba chẳng được coi là gì của hai người cả. Nhưng mà đổi mặt với rừng cây, chỉ có cầm chặt nó thì ba mới có thể giữ được hai người.”
“Được rồi.”
Đường Duy trả lời cộc lốc, nhận lấy chiếc USB đó giống như là nhận lấy một món đồ nặng ngàn cân.
Nhưng lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì bên ngoài, cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó kéo ra. Đường Duy và Bạc Dạ chợt quay đầu, Đường Duy ở bên cạnh cũng bị giật mình. Tiếp theo đó, tất cả đều nhìn thấy bà cụ Bạc xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng bệnh, An Mật đi theo bên cạnh để đầy xe lăn.
Sự thay đổi bất thình lình khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, Bạc Dạ tron tròn hai mắt, kêu lên: “Lâm Từ”
Anh bảo Lâm Từ canh giữ ngoài cửa. “Cậu có gọi Lâm Từ cũng vô ích thôi. Cậu cho rằng phải một con chó giữ cửa thì có thể ngăn bà lại sao.”
Bà cụ Bạc rống lên. Sau đó, Lâm Từ từ từ đi vào, bên mặt sưng tấy lên, hằn rõ vệt bàn tay của người khác.
Bạc Dạ không thể tin nổi. Không ngờ rằng, trợ lý của mình sẽ bị bà nội đối xử như vậy.
Bạc Dạ cao giọng: “Bà nội, bà đang làm loạn cái gì vậy?”
“Cậu dùng cái giọng điệu gì để nói chuyện với bà thể?”
Bà Dạ nhìn thấy Đường Duy đứng ở mép giường, sắc mặt thay đổi: “Con hoang ở đâu ra?”
Lần đầu tiên, Đường Duy bị bà cụ mắng ra như vậy. Trước kia, cậu bé đi đến đâu cũng được người nhà họ Bạc cơm bưng nước rót. Nhưng bây giờ, cậu lại bị bà cụ Dạ mắng là con hoang.
Con hoang.
Bạc Dạ đều giận đến nỗi thay đổi sắc mặt: “Bà nội, Duy Duy không phải là con hoang.”
“Ở đây không đến lượt con nói chuyện.”
Bà Dạ đi lên trước, An Mật đứng ở sau lưng đẩy xe lăn. Đường Thi chợt nằm dậy, trợn mắt nhìn về phía bà cụ Bạc và An Mật vừa đột ngột xông vào phòng. Hô hấp của cô dồn dập. Nhưng dường như bà cụ Bạc không nhận ra được sự khác thường của Đường Thi, tự mình đi tới trước mặt Đường Duy. Đi theo sau bà ấy còn có Bạc Nhan, Bạc Nhan dè dặt nhìn anh trai nhỏ của mình. Có lẽ trong lòng cô bé tự nhận ra được mình và cậu bé có quan hệ máu mủ với nhau.
Nhưng mà… Nhưng mà tại sao ánh mắt bà cụ nhìn anh trai nhỏ lại đáng sợ như vậy cơ chứ?
Đường Duy bị ánh mắt soi mói của bà cụ Bạc làm cho khó thở.
Cậu bé cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giống hệt như vậy nhìn ngược lại bà cụ, ánh nhìn kia tàn bạo giống hệt Bạc Dạ.
Quả nhiên là được di truyền.
Bà cụ Bạc cười nhạt: “Nhóc chính là con trai là Bạc Dạ nhắc đến sao?”
Đường Duy cười toe toét: “Cháu không biết.”
Bà cụ Bạc không ngờ rằng cậu bé lại trả lời bà ấy không chút phép tắc như vậy. Bà ấy nổi giận, chỉ thẳng tay vào mặt Đường Duy: “Không có gia giáo. Ai dạy mày như thế?”
Bạc Dạ vừa định lên tiếng bảo bà nội mình đừng hạ nhục người khác như vậy nhưng anh lại không ngờ rằng, Đường Thị đang nằm trên giường bệnh lại lên tiếng.
Cô gái cười ha hả: “Đúng vậy. Dù sao cũng là con trai của tội phạm giết người, sao có thể được dạy dỗ nhà cơ chứ.”
Cả người bà cụ Bạc bị chấn động, cả An Mật cũng bị kinh hãi. Mấy người cùng đưa tầm mắt về phía Đường Thi, sắc mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, sắc bén, giống như lưỡi dao đâm thẳng vào mặt bọn họ.
Bà cụ Bạc giận dữ chống gậy baton: “Làm càn. Cô là cái thá gì chứ?”
Cô cũng chỉ là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà, không nơi nương tựa mà thôi. Cô có tư cách gì mà chen vào chuyện của nhà bọn họ.
Nhưng mà Đường Thi chỉ cười nhạt: “Cũng chỉ là một cô gái bị cháu trai của bà tự tay đẩy vào tù mà thôi.”
Giọng nói kia mang theo mấy phần xơ xác tiêu điều.
Đường Thi thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía An Mật đang đứng bên cạnh người bà ấy. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô và An Mật đối mặt với nhau.
Năm đó, An Mật bị ngã xuống cầu thang, cô định đưa tay kéo An Mật lại. Nhưng không ngờ rằng hành động này của mình lại trở thành chứng cứ để buộc tội mình.
Đúng là trêu chọc.
Đường Thi cười rớt nước mắt, bàn tay siết chặt lại. Bởi vì chỗ cắm mũi kim trên mu bàn tay bị xuống máu nên sưng tấy lên thành một cục. Nhưng cô không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn bà đột nhiên xông vào phòng này.
Trong đầu hiện lên câu nói kia…
Nếu như mỗi người đều bị mất đi người thân nhất, mỗi người đều phải vứt bỏ đi tôn nghiêm thì cũng sẽ khiến cho những người còn lại phải sống không bằng chết… Như vậy thì cuối cùng, những người còn lại đó không chỉ đơn giản là đau khổ trong lòng… Mà còn biến thành ác quỷ báo thù.
Khoảnh khắc đó, thù hận đã che mờ mắt và cả trái tim Đường Thi.
An Mật… An Mật hại cô sống không bằng chết, hại cô phải chịu tội danh lên người. Rõ ràng là cô ta vẫn đang sống khỏe mạnh nhưng đến tận bây giờ, cô ta vẫn không chịu đứng ra làm chứng cho sự trong sạch của cô.
Bà cụ Bạc và An Mật bị ý hận trong mắt cô hù dọa. Rõ ràng đó chỉ là một ánh mắt nhưng lại sắc bén như một lưỡi dao, xuyên thấu cơ thể hai người họ.
Bạc Nhan lùi lại mấy bước, cảm thấy người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh kia thật kinh khủng. Nhất là biểu cảm đó, dường như… Hận thấu xương bọn họ.
Có phải năm đó, mẹ mình đã làm chuyện gì có lỗi với cô không?
Bạc Nhan nhìn anh trai nhỏ của mình nhưng cô bé lại phát hiện ra, Đường Duy cũng đang dùng ánh mắt giống hệt như vậy nhìn chằm chằm vào mặt cô bé.
“Im miệng!”Đường Duy và Đường Thi đồng thời lên tiếng, dọa tất cả mọi người giật mình. Bà cụ Bạc khôi phục lại tinh thần, không thể nhịn được nói: “Mày nói cái gì cơ?”
Đường Thi không hề do dự, ném chiếc ly ở đầu giường về phía bọn họ. Trong cổ họng cô cố gắn ra một chữ, giống như cổ họng đang rỉ máu: “Cút.”
Bà cụ Bạc bị sự hận thù mãnh liệt của cô làm cho sợ run lên. Bà ấy nhận ra cô nhìn chằm chằm, đầy oán hận về phía An Mật, trong lòng cũng ngầm biết được nguyên do.
Bà cụ Bạc tức giận, không hề nghe theo lời Đường Thì, vứt bỏ thể diện của bà ấy, tức giận chỉ Đường Thi rồi mắng mỏ: “Đừng tưởng rằng mình giỏi lắm. Sinh được một đứa con trai là có thể từ gà hóa thành phượng hoàng. Đường Thi, đáng đời cô phải ngồi tù ngần đó năm.”