Đường Duy gửi cho Bạc Dạ tất cả tư liệu về số địa chỉ IP đó. Sau khi cúp máy, Bạc Dạ quyết định gọi Lâm Từ đi lọc các dãy số. Đầu dây bên kia, Đường Duy nhanh chóng gửi tin cho R7CKY/
“Ý em là..” R7CKY nhìn cậu học trò nhỏ của mình: “Có số lạ gọi điện thoại cho mẹ em?”
“Vâng.” Đường Duy khẳng định: “Em nghi ngờ kẻ này có liên quan tới kẻ đuổi giết mẹ em. Cho nên em mong thầy có thể điều tra giúp em.”
R7CKY đồng ý ngay lập tức: “Vậy thì gần đây các em phải cẩn thận, coi chừng có kẻ muốn đối phó với mẹ em!”
Nhưng họ không ngờ rằng đối tượng mà Tùng Hi ra tay lại không phải Đường Thi, mà là… An Mật và Khương Thích! Một người là kẻ thứ ba của Bạc Dạ trong mắt mọi người, một người là bạn thân của Đường Thi, đồng thời bị Tùng Hi bắt cóc, hơn nữa còn đăng tin thông báo!
Lúc biết tin này, Bạc Dạ còn đang họp với các lãnh đạo công ty. Lâm Từ sốt ruột thông báo cho anh, anh lập tức thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy. Hàn Nhượng đi theo sau, anh mặc tây trang chỉnh chu, nhưng sắc mặt vô cùng lo lắng. Ban đầu Hàn Nhượng không ưa Bạc Dạ, nhưng bây giờ anh lại bất lực đến mức phải nhờ cậy sự giúp đỡ của Bạc Dạ: “Bạc Dạ, mau lên, Khương Thích đã xảy ra chuyện!”
Bạc Dạ bỏ mặc các cổ đông trong phòng họp, dẫn Hàn Nhượng vào văn phòng của mình. Lâm Từ bối rối đi theo sau, những người bị bỏ lại đều khó tin nhìn nhau. Xảy ra chuyện gì mà Bạc Dạ lại khẩn trương đến thế? Người vừa xông vào kia cũng rất quen mắt, họ từng gặp ở đâu nhỉ? À, chính là cậu chủ của nhà họ Hàn ở Bạch Thành, Hàn Nhượng!
Mọi người trở lại văn phòng, Hàn Nhượng bèn bật đoạn video mà mình nhận được cho Bạc Dạ xem. Góc quay và độ sáng của video rất tối tăm, dường như camera nằm trong góc của một kho hàng bỏ hoang nào đó. Con ngươi của Bạc Dạ co rụt lại khi thấy Khương Thích bị đánh ngất xỉu trong video. Chết tiệt! Họ chỉ lo bảo vệ Đường Thi, nhưng không ngờ những người chung quanh Đường Thi cũng là nhược điểm của họ! Lần này chúng không đối phó với Đường Thi mà lựa chọn bắt cóc bạn thân của Đường Thi, Khương Thích!
Đôi mắt Hàn Nhượng đỏ ngầu: “Đây có phải là Tùng Lâm mà lúc trước họ nhắc đến không?”
Bạc Dạ cau mày: “Rất có khả năng. Đoạn video này được gửi cho anh khi nào?”
“Một tiếng trước. Tôi nhận được video rồi trực tiếp lái xe tới Hải Thành tìm anh.” Hàn Nhượng siết chặt điện thoại: “Nhất định phải nghĩ cách cứu Khương Thích. Bạc Dạ, tôi hỏi thật, anh có thể điều tra được nguồn gốc của video này không?”
Video này chỉ có 20 giây quay lại cảnh Khương Thích hôn mê, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót truyền tới từ cửa sổ, ngoài ra không có bất cứ giọng nói nào, giống như lời cảnh cáo. Hơn nữa chính vì không có tiếng người nên đoạn video này mới càng đáng sợ hơn, giống như đang âm thầm rình rập, khiến người xem như bị bóp cổ. Người phụ nữ hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, dường như chỉ đang say giấc.
Bạc Dạ cảm thấy mình cũng nghẹt thở, sau đó điện thoại của anh cũng nhận được một tin nhắn. Anh mở ra xem, cảnh vật tương tự, lần này người phụ nữ hôn mê là An Mật. Thấy video trong di động của Bạc Dạ, Hàn Nhượng hết sức kinh ngạc. Thế là thế nào? Ngoài Khương Thích còn có An Mật bị bắt cóc sao? Tùng Lâm bắt cóc không không có mục đích hay sao vậy? Chỉ cần có tác dụng thì đều bắt hết, vậy thì tại sao không bắt Đường Thi? Bạc Dạ xem hết đoạn video im lặng chỉ có 20 giây đó, sau đó lấy ra một cái USB, bắt đầu phân tích video, ngón tay liên tục gõ trên bàn phím. Lâm Từ đứng bên cạnh đưa ra ý kiến: “Có khi nào người của Tùng Lâm không biết quan hệ giữa anh và cô Mật, cho nên quyết định bắt cóc cô Mật không?”
Nếu muốn đe dọa Bạc Dạ thì bắt cóc Đường Thi rõ ràng càng có hiệu quả hơn là bắt cóc An Mật. Vậy thì tại sao đám người này lại chọn An Mật?
Cuối cùng Bạc Dạ cũng phân tích xong video. Kết quả là một tổ hợp chữ latin bí ẩn. Hàn Nhượng nhìn chằm chằm dòng chữ latin, chợt kinh hô: “Đây là số điện thoại!”
Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn Hàn Nhượng.
“A tương đương với số 1 Arab, E tương đương với số 5 Arab. Anh cứ tính theo cách này thì sẽ thấy đây là số điện thoại!” Hàn Nhượng mở to mắt: “Đây là… Đây là lời thách thức của Tùng Lâm! Nói cho chúng ta biết cách liên lạc với chúng bằng phương pháp này!”
Thách thức!
Bạc Dạ quyết định nhanh chóng: “Lâm Từ, đi sàng lọc địa chỉ IP từ chuỗi code này. Còn nữa, liên lạc với R7CKY và Ventus, thông báo cho Tùng Tranh và Tùng Sam để họ nghĩ cách cùng nhau góp sức.”
Cuối cùng, Bạc Dạ cầm điện thoại gọi cho Đường Duy. Đường Duy bắt máy, lo lắng nói: “Cậu Dạ, vừa lúc tôi đang muốn đi tìm ông. Hôm nay cả ngày không thấy chị Thích Thích về nhà, anh Hàn Nhượng cũng vừa về nhà rồi vội vã rời đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Bạc Dạ gắn từng chữ, giọng lạnh như băng: “Con yên trong nhà, bảo vệ mẹ con! Ba sẽ kêu R7CKY qua bảo vệ hai mẹ con, đừng bao giờ ra khỏi nhà!” Rất khả năng còn có kẻ đang nấp trong bóng tối, chờ thời cơ Đường Thi lạc đàn!
Đường Duy còn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng
ánh mắt cậu bé lập tức thay đổi: “”Vâng. Ông nói cho tôi biết tình huống của chị Thích Thích đi.”
“Ba sẽ kêu R7CKY báo cho con. Bây giờ ba cần làm chuyện khác.”
Bạc Dạ nháy mắt ra hiệu cho Hàn Nhượng. Vào thời điểm này, họ đều có cùng một mục đích, Hàn Nhượng lập tức hiểu ý anh, lấy điện thoại gọi cho dãy số được mã hóa bằng chữ cái latin kia, sau đó ấn nút loa ngoài. Sau mấy tiếng tút tút, bên kia có người bắt máy.
“Quả nhiên số điện thoại này đã bị phá giải. Xem ra mày còn có chút năng lực.”
Nghe giọng nói này, Bạc Dạ siết chặt nắm tay, chính là Tùng Hi, không lẫn đi đâu được!
“Nếu tao đoán không nhầm thì bây giờ Bạc Dạ cũng đang ở bên cạnh mày nhỉ?” Tùng Hi cười dỡ tợn: “Quả nhiên tao không nhầm người, xem ra Khương Thích cũng là nhược điểm của Bạc Dạ. Tóm lại chỉ cần liên quan tới Đường Thi, Bạc Dạ đều không thể từ chối.”
Bạc Dạ cau mày: “Rốt cuộc mày muốn gì?”
“Mày đoán xem tao đang ở đâu? Nếu mày có thể chạy tới kịp thời trong vòng nửa tiếng, tao không ngại quyết đấu một cách quang minh chính đại với mày.” Giọng Tùng Hi tràn đầy sát khí: “Mày mà không đến kịp thì rất tiếc… An Mật và Khương Thích, cùng với người khác, đều phải chết.”
Người khác?!
Bạc Dạ trợn mắt: “Mày còn bắt cóc ai?”
“Ha ha ha.” Tùng Hi cất tiếng cười to: “Trừ Đường Thi, tao đều bắt cóc hết những người chung quanh mày! Lần này để tao xem thử rốt cuộc Đường Thi quan trọng hơn, hay là mẹ ruột bà nội ruột quan trọng hơn!”