Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 462



Nửa tiếng sau Đường Thi đến cổng nhà họ Bạc, cô để tài xế đỗ xe ở trước cửa biệt thự, sau đó trả tiền, cô đứng trơ trọi trước gió một hồi lâu, cố gạt hết nước mắt, lấy vẻ mặt và tâm trạng bình tĩnh bước vào, thong thả bước, chậm rãi bước theo dọc đường vườn hoa.

Bạc Lương và Sầm Tuệ Thu đang tưới cây ngoài vườn hoa, không có Bạc Dạ ở đây, hai người vẫn sống như vậy, thế nhưng cũng chẳng hi vọng gì hơn.

Thấy Đường Thi vừa ló đầu khỏi bụi hoa, tay cầm bình tưới của Sầm Tuệ Thu run lên một cái, chiếc vòi hoa sen cũng rơi loảng xoảng xuống đất. Đường Thi bước lên, đứng đối diện với Sầm Tuệ Thu, một giây kia, cô cảm giác như tất cả những lời nói hoa mỹ lúc này cũng hóa thành hư không.

Sầm Tuệ Thu nhìn Đường Thi, gương mặt bà cười rạng rỡ, mừng mừng đến hỏi một câu: “Thi Thi, con đến rồi đấy à?”

Bà siết chặt lấy tay cô: “Có phải có tin tức của Bạc Dạ rồi không? Nó tỉnh chưa? Tình hình hiện giờ sao rồi?” Đường Thi đang bị lương tâm cắn xé đến cùng cực, rốt cuộc cô có nên nói thật tình hình hiện tại ra không Nói cho người mẹ đáng thương này? Im lặng một hồi lâu, Đường Thi ngẩng đầu, lựa chọn thắng thân.

“Dì à. xin dì hãy kiên cường lên.”

Nụ cười phảng phất trên gương mặt của Sầm Tuệ Thu tắt cứng.

Đường Thi không đành lòng nhìn thấy cảnh này, quay đầu đi không dám đối diện với Tuệ Thu, nghẹn ngào siết chặt tay nói: “Bạc Dạ… không còn nữa rồi.”

Bạc Dạ không còn nữa rồi.

Không còn nữa rồi.

Sầm Tuệ Thu lùi về phía sau hai bước, nhìn mặt của Đường Thi, liên tục lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, con gạt ta có phải không, con gạt ta có phải không? Thi Thi, di tin vào nhân phẩm của con… con, con có thể nói cho dì sự thật có được không?”

“Dì ơi…” Đường Thi lại khóc lần nữa, thấy bộ dạng Sầm Tuệ Thu dường như không thể tin nổi, cô lại run rẩy kịch liệt: “Dì à, con cũng không muốn thấy dì như vậy đầu, thế nhưng… con không thể lừa gạt dì.

Bạc Dạ không thể cứu được nữa… Giang Lăng nói sáu giờ sáng hôm đó, Bạc Dạ đã đi rồi…”

Lúc ấy, Sầm Tuệ Thu cảm thấy bầu trời trước mắt mình dường như đã sụp đổ.

Sau đó Sầm Tuệ Thu trợn hai mắt, ngã xuống bất tỉnh, Bạc Lương chạy đến ôm lấy bà, gọi cấp cứu 120, cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy Đường Thi nhảy lên xe cứu thương.

Suốt dọc đường Bạc Lương luôn trầm mặc, trong mắt ông dường như đã chẳng còn một tia hy vọng nào dù chỉ trong chốc lát.

Cũng tốt, chết là hết.

Bao nhiêu hận thù, yêu thương đó, tất cả rồi cũng trở về với cát bụi.

Đường Thi đưa Bạc Lương đến bệnh viện xong, Diệp Kinh Đường qua đó phụ trách coi sóc gia đình nhà họ Bạc, dù sao anh ta cũng là bạn thân của Bạc Dạ, hôm nay trong nhà anh em mình xảy ra chuyện, anh ta không thể

khoanh tay đứng nhìn được.

Tô Kỳ cũng đi theo, Đường Thi định đi khỏi đây thì đúng lúc chạm mặt Tô Kỳ ở thang máy, khóe mắt cô còn vương nước mắt, nhìn thấy Tô Kỳ thì cảm xúc vỡ òa.

Cô gái nhếch miệng cười cười: “Bạc Dạ không còn nữa rồi.”

Trong lòng Tô Kỳ vô cùng đau xót, vô thức kéo cô vào lòng. Giờ phút này Đường Thi không còn sức chống cự nữa, tất cả cảm xúc của cô đều vỡ òa ra, khiến cô phải giải phóng nó.

Tô Kỳ vỗ vô lấy tấm lưng run run của Đường Thi: “Đừng khóc… Đừng khóc nữa. Bạc Dạ nhất định không muốn thấy em khóc thế này. Bạc Dạ rất giỏi dứt khoát, nếu em cũng vậy thì cậu ta mới yên lòng ra đi.”

Sau khi Tô Kỳ vừa an ủi Bạc Lương xong xuôi, trước khi đi còn dặn Diệp Kinh Đường: “Tôi không yên tâm về Đường Thi, tôi đi tìm cô ấy trước đây.”

Diệp Kinh Đường kéo tay của Tô Kỳ lại, mắt hầm hầm sát ý: “Bạc Dạ vừa mới đi, nếu như anh dám dòm ngó người phụ nữ của cậu ấy, ông mày thề sẽ liều mạng sống chết với anh.”

Giọng nói sặc mùi cảnh cáo và uy hiếp. Tô Kỳ cười lạnh lùng, gạt tay của Diệp Kinh Đường ra: “Tôi vẫn chưa xấu xa đến mức bạn mình vừa mất mà đã ra tay với người phụ nữ cậu ta yêu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.