Cơ thể Đường Thi run lên, cô nhẹ nhàng nói với mẹ của Bạc Dạ: “Phu nhân, tiếng Thi Thi này tôi gánh không nổi” Đường Duy cũng lập tức đứng chẩn ở bên cạnh Đường Thi, cậu nhìn Sẩm Tuệ Thu bằng ánh mắt cảnh giác, ánh mắt đó khiến trái tim Sầm Tuệ Thu trở nên lạnh buốt. Xem ra đứa cháu nhỏ này có rất nhiều oán hận với nhà họ Bạc….
Sầm Tuệ Thu chỉ có thể cười một cách bất lực, nụ cười đó thực sự phức tạp, khiến cho Đường Thị không thể biết được bà đang hận cô, hay là cảm thấy có lỗi Bà nói: “Ân oán của người lớn…không liên quan đến đứa trẻ, Thi Thi, ta cũng không mong con và con trai ta có kết quả gì, chỉ là….Duy Duy thực sự là con trai của Bạc Dạ, con có thể…. dạy bảo nó, để nó bớt xa cách một chút được không?”
Nghe này, người mẹ này luôn miệng nói vì Bạc Dạ, thực sự là khiến người ta rất cảm động Vậy cô thì sao? Tại sao mọi người đều yêu cầu cô, nhưng từ trước đến nay không bao giờ nhìn nhận vào lỗi sai của mình?
Đôi mắt của Đường Thi đỏ hoe, cô ngước đầu lên và cười mỉa: “Thật ngại quá phu nhân, ân oán của người lớn quả thực là không liên quan đến đứa trẻ.
Nhưng Duy Duy là do tôi sinh ra ở trong tù và không liên quan gì đến Bạc Dạ, cũng không thể nói là ân oán” Sầm Tuệ Thu bước xuống và bảo người làm đón lấy những thứ trong tay Đường Thi, cô không phản đối mà đưa túi đồ cho người làm, sau đó nói với Đường Duy: “Mẹ mang đến cho con quyển truyện pipiru mà con thích đọc, còn cả mấy đồ ăn vặt mà con thích ăn nữa”
Đường Duy rất phấn khích, cậu bé thậm chí còn không quan tâm đến vẻ mặt phức tạp của Sầm Tuệ Thu: “Vui quát Mẹ ơi, mẹ có thế đến chơi với con nhiều hơn không?” Bàn tay đặt trên đầu cậu bé của cô khẽ run lên: “Mẹ bận làm việc….nhưng nếu rảnh nhất định sẽ đến thăm con
” Đường Dịch bước tới và cười với cháu trai nhỏ của mình: “Không sao, đến lúc đó bác sẽ đưa.
cháu ra ngoài chơi” “Hừm, không cần đâu Bác” Đường Duy bĩu môi, ngũ quan thực sự quá giống Bạc Dạ: “Cháu chỉ cần mẹ thôi” Sầm Tuệ Thu thấy gia đình họ vui vẻ ở trước cửa, bà cảm thấy mình như một người ngoài cuộc.
Đứa cháu trai này….cuối cùng không có cách nào để trở nên thân thiết.
Nghĩ đến đây, Sầm Tuệ Thu lại mở miệng một lần nữa: “Thi Thị, thực ra, nếu như con rảnh….ở lại đây một thời gian cũng được….”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của bà, để Đường Duy có thể nhanh chóng hòa nhập với nhà họ Bạc, chỉ bằng để Đường Thi đến đây chăm sóc nó một thời gian.
Nhưng khi Đường Thi nghe thấy vậy, cô chỉ khẽ cười, âm thanh đó nghe kỹ dường như còn lộ ra một chút khinh bỉ: “Ở sao? Thật xin lỗi phu nhân, căn nhà này, nếu như không có Đường Duy ở đây, tôi ở lại thêm một giây đều cảm thấy ghê tởm: Những lời lẽ trực tiếp như vậy khiến sắc mặt Sầm Tuệ Thu trảng bệc| mẹ.
“Thi Thị, con đang trách “Đừng nhấc đến mẹ ở đây!” Đường Thi mạnh mẽ ngất lời Sâm Tuệ Thu; “Phu nhân, tôi và Bạc Dạ đã ly hôn từ năm năm trước, ân đoạn nghĩa tuyệt, không cần phải lôi những tình cảm cũ và tình thân trong quá khứ để trói buộc tôi. Đường Thi tôi gánh không nổi!”
Gánh không nổi! Sự căm thù trong mắt Đường Thi khiến Sâm Tuệ Thu không dám nói tiếp những lời tiếp theo, Đường Thi nới lỏng Đường Duy ra, trông như muốn rời khỏi, Sâm Tuệ Thu ở đẳng sau đuổi theo, mặc dù bà bảo dưỡng rất đều đặn nhưng dù sao cũng có tuổi rồi, bà như vậy khiến Đường Thi phải chậm bước lại, cô quay đầu lại nhìn Sầm Tuệ.
Thu với đôi mắt đỏ hoe.
Sầm Tuệ Thu biết Đường Thi đang suy nghĩ cho mình, thế là bà bắt kịp và nói một câu: “Thi Thi, con và Dạ nhi, còn có thể chứ?” “Phu nhân, bà đừng ép buộc tôi nữa” Đường Thi không nhìn lại. Sau khi cô trở về, trước sau đều không chịu gọi bà ấy một tiếng mẹ. Trước đây, đứa con dâu là cô luôn là niềm tự hào của Sầm Tuệ Thu..
Đường Thi ngẩng đầu lên, Đường Dịch đứng.
bên cạnh nắm lấy tay cô và quay sang thay cô trả lời Sầm Tuệ Thu: “Phu nhân, anh em nhà họ Đường chúng tôi thực sự không đảm đương nổi sự ưu ái của bà. Bà đừng làm những việc vô ích nữa.