Lúc Diệp Kinh Đường nói ra câu này, mang theo một loại cảm giác hèn mon cầu xin.
Anh ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc Khương Thích sẽ rời đi, luôn nghĩ rằng bản thân mình có làm ra chuyện gì thì cô cũng không thể rời xa mình được.
Diệp Kinh Đường bị lời nói của Giang Lăng làm cho sững sờ ngay tại chỗ, lồng ngực như đã bị đục thủng một lỗ, gió lạnh cứ thế thổi vào, khiến cả người anh lạnh đến thấu | xương.
Giang Lăng cảm thấy bất lực lắc lắc đầu: “Nói không vào nữa. Diệp Kinh Đường, anh thật sự là hết thuốc cứu chữa.”
Đôi mắt trầm lặng của Diệp Kinh Đường đỏ lên, bóng lưng anh ta giống như một pho tượng cô đơn, như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh ta.
Sau đó Giang Lăng muốn hỏi thuốc giải rượu của Bạch Việt để cho Diệp Kinh Đường uống, sợ anh ta uống nhiều quá lại sinh bệnh, nhưng lúc này trong mắt mọi người là Diệp Kinh Đường nãy giờ không lên tiếng lại đột nhiên ho mạnh mấy tiếng.
Anh ta không ho ra thứ gì, chỉ là ho khan. Càng ho càng dữ dội, cả người cứ như bị co giật, sắc mặt trắng bệch.
Đôi mắt tinh tường của Bạc Dạ nhìn thấy Diệp Kinh Đường dùng tay bụm miệng, một vệt máu đỏ trong lòng bàn tay.
“Đưa anh ta đến bệnh viện!”
Bạch Việt cũng theo đó hét lớn: “Thế này là ngộ độc rượu rồi! Giang Lăng!”
Giang Lăng lập tức đến đỡ tay, Bạc Dạ lấy chìa khoá xe: “Không được, bây giờ phải khiêng anh ta ra ngoài.”
“Tôi không muốn.” Cả khuôn mặt Diệp Kinh Đường giống hệt như người chết, sắp ngất đi rồi mà vẫn cứ chống cự: “Tôi không đi bệnh viện…tôi chỉ muốn Khương Thích quay lại.” Giang Lăng hận không thể lên giảng cho Diệp Kinh
Đường một bạt tai để còn tỉnh lại, nhưng anh ta biết làm như vậy cũng không có tác dụng, chỉ có thể ép buộc đưa
Diệp Kinh Đường đi: “Bà nội nhà anh, sắp mất mạng rồi mà còn Khương Thích?”
Bạc Dạ nghiến răng: “Lôi anh ta lên xe, tôi đưa anh ta đến bệnh viện Đông y của thành phố.”
Đó là nơi làm việc của Giang Lăng.
“Đị.”
Diệp Kinh Đường không muốn đi, anh ta cảm thấy nếu như đi thì là thua rồi, thua sự nhẫn tâm của Khương Thích, anh ta không muốn đến bệnh viện rồi để lộ ra điểm yếu của bản thân…nhưng mà lúc bóng tối bao trùm xuống, người đàn ông vốn dĩ cao lớn cuối cùng cũng không thể chống đỡ được, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn mất hết sức lực, rơi vào vực thẳm tối tăm.
Bệnh viện Đông y của thành phố, trong phòng làm việc của Giang Lăng, Bạch Việt và Bạc Dạ đang ngồi trước mặt Giang Lăng, tư thế của ba người đàn ông đều không giống nhau, nhưng đều có dung mạo xuất chúng, nếu như có một ý tá nhỏ nào đó đi ngang qua nơi này thì sợ là sẽ đỏ mặt kêu lên và chạy đi mất thôi.
“Diệp Kinh Đường rửa ruột chưa?”
“Rửa rồi.”
Giang Lăng buồn bực than thở: “Làm sao đây? Nếu anh ta tỉnh lại mà cứ đòi sống đòi chết như vậy thì sao?”
Bạch Việt nâng cái cằm lạnh lạnh của mình, nói một câu: “Vậy thì cứ đòi sống đòi chết tiếp thôi. Để anh ta thật lòng thật dạ một chút.”
Giang Lăng nghiêng đầu qua nhìn Bạc Dạ: “Nào nào nào, người từng có tiền án như anh ra ít chủ ý thôi.”
“Tôi làm gì mà có tiền án rồi?” Bạc Dạ ngơ ngác, qua một lúc mới mắng: “Tôi và Diệp Kinh Đường không giống nhau đó có được không! Không giống nhau!”
“Chỗ nào không giống?”
“Thái độ nhận sai không giống nhau.” Bạc Dạ mặt dày không biết xấu hổ nói: “Anh coi, bây giờ Diệp Kinh Đường vẫn trong cái dáng vẻ chưa tỉnh ngộ đó.”
Giang Lăng cảm thấy rất khó giải quyết, thở dài một hơi: “Các anh đều như vậy, cứ đợi đến lúc mất đi rồi mới biết đau, không tìm đường chết thì sẽ không chết.”
Bạc Dạ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Đúng vậy…người ta đều sẽ bị coi thường, tôi lại có chút nhớ Đường Thi rồi.” Giang Lăng ngơ ngác: “Anh đột nhiên nói đến chuyện này làm gì?”
Bạc Dạ nghiêng đầu qua, trên gương mặt tuấn tú sắc nét mang theo ý muốn cười, có thể là nghĩ đến Đường Thi, đến đôi mắt cũng phát sáng lên, yêu nghiệt như vậy: “Tôi muốn đến Bạch Thành tìm cô ấy cùng đi ăn bữa tối.”