Vì phép lịch sự, Đường Thi vẫn đến thăm Bạc Dạ một chuyến, lúc này Bạc Dạ và Bạch Việt vừa mới bàn chuyện xong, hai người đàn ông áo mũ chỉnh tề đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy Đường Thi đến, Bạch Việt không nói gì, có chút trầm mặc.
Trầm mặc đến mức Đường Thi vừa nhìn biểu cảm của Bạch Việt liền có chút hoảng hốt.
Cô chỉnh chỉnh giọng: “Tôi đến là để…” “Tìm tôi?” Bạc Dạ nhẹ nhàng mở mồm, chỉ là trong mắt có chút âm u, nụ cười không nghiêm túc nhìn không giống với trước kia.
Đường Thi cau mày trả lời: “Đúng vậy, cảm ơn anh đã cứu con trai tôi.”
“Ö, không có gì, không cần khách khí.” Bạc Dạ câu môi:
“Dù sao cũng là con trai tôi, hơn nữa, tôi cũng không phải vì muốn em cảm ơn mới xông vào đấy.”
“Tôi biết.” Đường Thi nhanh chóng ngắt lời Bạc Dạ: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh.”
Ánh mắt của Bạc Dạ giống như một đàn sói nhìn chằm chằm Đường Thi: “Chỉ nói mỗi câu cảm ơn cũng không có tác dụng gì. Không bằng lấy cái gì đó thực tế hơn để cảm ơn tôi đi.”
Đường Thi không nói gì, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Bạc Dạ tiếp tục cười: “Xem ra, chỉ để bản thân không cảm thấy áy náy, an ủi bản thân không nên khinh thường những gì tôi đã bỏ ra, vì thế nên em mới đến đây giả bộ nói một câu cảm ơn. Có phải không?”
Đường Thi buột miệng nói: “Anh khôi phục lại kí ức rồi sao?”
Bạc Dạ không nói gì, chỉ thâm trầm nhìn Đường Thi: “Hôm nay Đường Duy có đến tìm tôi.”
“Tôi biết, thằng bé…nói là phải đích thân đến cảm ơn anh, dù sao thì cũng là anh cứu nó với Vưu Kim.”
“Thằng bé quả thực đã nói với tôi rồi.”
Ánh mắt của Bạc Dạ trở nên sắc bén, khoảnh khắc mà anh híp mắt lại, trong đôi đồng tử đen nhánh có lóe lên một tia sáng kinh người: “Có điều nó còn nói cho tôi một vài chuyện khác nữa. Đường Thi, có phải em cảm thấy tôi rất phiền hay không?”
Khi anh nói ra câu này, Đường Thi thực sự không biết nên trả lời như nào.
Không phiền sao? Không…Khi Bạc Dạ dần dần trở lại cuộc sống của bọn họ, đã làm cho cô tâm phiền ý loạn, quả thực có chút vướng tay vướng chân, Nhưng nếu mà nói là phiền Đường Thì nhếch môi, cô không có cách nào có thể nói ra từ này trước mặt Bạc Dạ, sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.
Bạc Dạ giống như vô cùng mặc cảm, tự ti mim cười: “Tôi biết, em không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi, em thực sự cảm thấy tôi rất phiền đúng không?”
“Tại sao anh tự nhiên lại muốn nhắc đến vấn đề này?”
Đường Thi có chút nghi hoặc: “Trước kia anh không hề…”
“Đúng vậy, dù sao trước kia tôi cũng là một tên ngốc, cảm thấy bởi vì làm tổn thương em, vì thế bây giờ cho dù bồi đắp cho em như nào thì cũng là do tôi tự làm tự chịu. Em vừa hay cũng có thể lấy lý do này quang minh chính đại coi thường tôi, suy cho cùng cũng không phải là đáng đời tôi sao?”
Bạc Dạ lưu loát nói ra hết những lời muốn nói: “Em biết Đường Duy tìm tôi đã nói cái gì không? Nó nói, thực ra tôi không nhất thiết phải theo đuổi em, hai người có thể tự mình trải qua một cuộc sống vui vẻ, ý của nó là tôi nên cút đi sớm một chút, dù sao thì em cũng không cần đến tôi, đúng vậy không? Tôi còn phải tỏ ra kiên cường cười nói không sao, ông đây không hề ủy khuất, còn phải nghênh mặt nói ông đây yêu chết Đường Thi em rồi!”
Câu cuối cùng giống như dùng hết sức lực hét ra, Đường Thi bị bộ dáng bây giờ của Bạc Dạ dọa sợ, lùi về sau mấy bước, Bạch Việt cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngay lập tức lựa chọn rời đi: “Cái kia…Chuyện giữa hai người, hai người tự giải quyết đi, tôi để lại không gian cho hai người.”
Nói xong nhanh chóng rời đi, trước khi Đường Thì có ý định rời đi đã vội bước ra khỏi phòng, còn “rầm” một tiếng đóng cửa lại.