Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 596



“Anh điên rồi sao Bạc Dạ!” Đường Thi bị Bạc Dạ bóp chặt cổ thì cố gắng giãy dụa, Bạc Dạ cảm thấy đau lòng, nhưng không biết phải làm sao để kết thúc mọi chuyện, nếu trả giá bằng một mạng người có thể khiến cho thứ cảm tình tê tâm liệt phế của bọn họ kết thúc, vậy thì anh lựa chọn cái chết có được không? “Đường Thi, em nói tôi vô tâm, nhưng em bây giờ còn vô tâm hơn tôi rất nhiều lần!”

Bạc Dạ dùng lực nắm chặt lấy cánh tay của Đường Thi, Đường Thi bị anh đẩy lên giường, anh siết chặt eo của cô, động tác này khiến cho Đường Thi cảm thấy sợ hãi: “Anh điên rồi! Cuối cùng anh cũng lộ ra bộ mặt thật của mình rồi! Bạc Dạ, bộ dáng mất trí nhớ của anh đều là lừa người!”

“Em cảm thấy đấy là giả vờ thì là giả vờ!” Bạc Dạ như người tâm thần hét lên: “Dù sao thì trong mắt em, tôi cũng chỉ là một người đàn ông đáng ghét mà thôi! Được thôi, dù sao thì tôi cũng đã như này rồi, tôi còn có gì kiêng kị nữa chứ?”

Bạc Dạ duỗi tay ra xé quần áo của Đường Thi,

Đường Thi gấp đến đỏ cả mắt: “Đừng động vào tôi, Bạc Dạ, anh không phải như vậy. Không…”

“Tôi như nào?” Bạc Dạ cười trông vô cùng thê thảm: “Trong mắt em, tôi là người như nào? Tôi mà em nhìn thấy là tôi của bây giờ sao?”

Đường Thi không nói được gì, cả người run cầm cập: “Tôi…tôi cho rằng sau khi anh mất trí thì anh sẽ trở nên tốt hơn…” ”

Tốt hơn?” Bạc Dạ phóng đãng cười hai tiếng: “Tốt hơn hay ngu ngốc hơn? Là càng dễ bị lừa hơn à?”

Đường Thi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ rằng Bạc Dạ lại hình dung mối quan hệ giữa hai người như thế. Hành động của cô bị anh khống chế, muốn dãy dụa thì nụ hôn của Bạc Dạ đã đánh úp tới.

Nụ hôn này lạnh lẽo đến nỗi trái tim của Đường Thi cũng lạnh theo.

Nhiệt độ cơ thể của Bạc Dạ thật sự quá thấp, thậm chí là khi thân mật với nhau cũng trong trạng thái lạnh lẽo như vậy.

Cái này không giống với trước kia, lúc đó mỗi khi Bạc Dạ và cô tiếp xúc, cô đều cảm thấy bản thân như sắp bị bỏng đến nơi.

Đường Thi bị anh cưỡng hôn, lập tức cắn Bạc Dạ một cái, Bạc Dạ đột nhiên nhấc người dậy, dùng ngón cái lau đi vết máu bên khóe môi.

Trong mắt mang theo vẻ tà mị, lẳng lơ, anh cười lạnh: “Đường Thi, bộ mặt thật của em là gì vậy? Mồm thì nói hàng nghìn hàng vạn lần là có thể tha thứ có thể nhượng bộ, nhưng trong lòng lại hận không thể khiến tôi rời xa khỏi thế giới của em, không còn dính dáng gì đến em!”

“Vậy thì sao?”

Đường Thi hét lên một tiếng: “Tôi hận nhất là bản thân quá khoan dung, ở nhà anh phải chịu uất ức mà vẫn giúp anh, tôi cảm thấy bản thân không có lòng tự trọng, nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ, càng cảm thấy sự giúp đỡ lúc đấy là trò cười!”

“Nếu đã như vậy…” Bạc Dạ duỗi tay, bẻ nát chiếc cúc áo sơ mi trên cổ Đường Thi.

Bẻ nát.

Đường Thi phản kháng muốn giải thoát cho bản thân. Sức lực của Bạc Dạ lúc đầu còn kiềm chế vì sợ cô đau bây giờ đã trở nên điên cuồng, không quan tâm gì cả. “Nếu đã như vậy, vậy thì đúng lúc.”

Trong mắt của Bạc Dạ là sự tuyệt vọng đến mức có thể hủy diệt trái đất, giống như sự hoang tàn sau khi bão tuyết qua đi, anh lúc này giống như vực thẳm, nở ra nụ cười như ma quỷ: “Vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi, Đường Thi.”

Không chiếm được tình yêu của em, không nhận được sự tha thứ của em, không bằng cùng nhau biến mất!

“Không.” Đường Thi vô lực hét lên: “Cứu mạng, không được, Bạc Dạ, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”

Cô thật sự vô tội sao?

“Giữa chúng ta không có ai là vô tội cả” Bạc Dạ dùng lực miết cằm của Đường Thi, từng câu từng chữ như đang nghiến răng hét ra: “Người bạo hành là người bị hại, người bị hại trở thành người bạo hành, giữa chúng ta, ngoại trừ cùng nhau biến mất ra thì không có sự lựa chọn thứ hai!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.