Tất cả mọi người đều không nghĩ tới kết cục này, Tô Kỳ vừa nghe được thông tin đã lập tức cảm thấy đó là điều không thể.
Tại sao lại là Đường Thi? Sao Đường Thi phải chăm sóc cho An Như? Về lý mà nói, Đường Thi lẽ ra nên hận hai chị em An Như và An Mật đến tận xương tủy.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Sau khi Bạc Dạ và Tô Kỳ rời đi, trong lòng ai cũng đầy tâm trạng. An Như im lặng nằm đó, giống như chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng không bao giờ tỉnh lại, cho dù đã trải qua những gì trên người cô ta còn giấu bao nhiêu chân tướng đi chăng nữa thì cũng không ai có thể biết được nữa rồi.
Bạc Dạ cảm thấy giống như có một bức tường vô hình ngăn chặn con đường trước mắt anh, giống như trong những ngày trời yên biển lặng lại đột nhiên dậy sóng, chờ đợi một sự khởi động mãnh liệt,
Chỉ có điều, tất cả những chuyện này, Đường Thi đều không hề hay biết.
Tô Kỳ lúc này đã đón Bạc Nhan về trường tiểu học Bạch Thành, bởi vì anh phải ở lại Bạch Thành cùng Đường Thi xuất hiện trong rất nhiều cuộc họp báo, trong một khoảng thời gian ngắn tạm thời không thể rời đi.
Bên ngoài đã có rất nhiều tin đồn Tô Kỳ và Đường Thi đã ở bên nhau rồi, cái tên “Bạc Dạ” cũng thỉnh thoảng bị người ta nhắc tới, mọi người đều nói kiếp này đàn ông xung quanh Đường Thi đều là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Cũng không biết cuối cùng người đàn ông như thế nào mới có thể rước được Đường Thi về nhà.
Khoảnh khắc Bạc Dạ nhìn thấy Tô Kỳ ở bên Đường Thi trong một bản tin trên ti vi, anh nhìn chằm chằm vào màn hình sững sờ hồi lâu, mãi cho tới khi Sầm
Tuệ Thu hỏi anh: “Bạc Dạ, con và Đường Thi…” Trên cương vị một người mẹ, bà muốn hỏi con trai xem quan hệ của con mình và Đường Thi rốt cuộc là như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của Bạc Dạ, Sầm
Tuệ Thu lại nghẹn lời lại không nói nữa.
Bạc Dạ nhìn Đường Thi rạng rỡ đầy sức sống trên ti vi, người con gái cười tươi đầy phong tình. Cô ở trong lòng người đàn ông đó mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt điềm tĩnh đối diện với máy quay, thu hút cả hội trường.
Nhưng người đàn ông bên cạnh cô, đã không phải là anh nữa.
Bạc Dạ hồi tưởng lại chuyện của bản thân, những đoạn kí ức đã bị lãng quên đó, cho tới hiện tại. Anh đã điều tra qua, bản thân và Đường Thi chưa một lần nào cùng nhau xuất hiện trước truyền thông.
Chưa một lần nào.
Luôn cảm giác sâu thẳm trong tim có một cảm giác rất kì lạ, Bạc Dạ một lúc lâu mới đáp lại người mẹ, anh mỉm cười nói: “Con và cô ấy chính là như thế này.”
Cô ấy thế này cũng rất tốt.
Sầm Tuệ Thu không nói gì. Đường Thi là một cô gái tốt, nhà họ Bạc nợ cô quá nhiều, có những lúc rất muốn Đường Thi quay về để họ bù đắp cho cô, nhưng Đường Thi có đồng ý không?
Cả căn phòng chìm trong im lặng, một lát sau có người gọi điện thoại tới. Số điện thoại này nhìn vừa thân quen lại vừa xa lạ. Bạc Dạ nheo mắt, có lẽ trước đây anh từng ghi nhớ, nhưng bây giờ anh đã lãng quên. Khi bắt máy, giọng nói vui mừng của Phúc Trăn truyền tới: “Bạc Dạ, tôi đang ở buổi họp báo, sao hôm nay cậu không tới?”
Nếu nhớ không nhầm, Phúc Trăn cũng có mời cả Bạc Dạ tới họp báo.
Bạc Dạ nói: “Tôi không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi.” “Hả? Thật đáng tiếc.” Phúc Trăn trề môi: “Vốn dĩ định nói, tôi tính gọi mấy người các cậu cùng đi ăn đêm.”
Bạc Dạ cười: “Thôi dẹp đi, chắc chắn là cậu muốn uống rượu.” “Đúng đúng, tiện đường mà.” Phúc Trăn nói xong liền ngừng lại một chút, lại hỏi: “Đúng rồi Bạc Dạ, tên
Tô Kỳ đó, thực sự là bạn trai của Đường Thi sao?”
Sau khi hỏi xong, hai người đàn ông cùng rơi vào trầm mặc.
Tô Kỳ rốt cuộc có phải là bạn trai của Đường Thi không? Bọn họ cũng không có dũng khí đi hỏi.