Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 634



Sắc mặt Thạch Họa thay đổi, lập tức phản bác: “Cô.. Cô nói gì vậy?”

Đường Thi vẫn mỉm cười: “Chẳng lẽ không đúng? Xem ra tôi đã hiểu nhầm cô, tôi còn tưởng vì tôi và Bạc Dạ không cãi nhau như ý muốn của cô, nên cô mới thẹn quá thành giận. Xin lỗi nhé.”

Rõ ràng là cô được nước lấn tới! Thạch Họa tức giận run người, nhưng lại không nói nên lời, thật lau sau mới kìm nén nước mắt xoay người lại bỏ chạy.

Đường Thi nhìn chằm chằm cô ta một lát, vẻ mặt trở lại lạnh lùng như cũ, quay sang nhìn Bạc Dạ: “Tình nhân của anh chạy rồi kìa.”

Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi: “Tình nhân nào cơ? Không tồn tại!”

“Cô ta bị tôi chọc khóc.”

Bạc Dạ còn mặt dày khen Đường Thi: “Làm tốt lắm, làm rất hay!” Hoàn toàn bỏ qua Phúc Trăn ở bên cạnh, Phúc Trăn nhất thời cạn lời: “Ê, dù gì cô ta cũng là em họ của tôi!

Bạc Dạ quay sang: “Cậu đau lòng cô ta hả? Đau lòng thì chạy theo an ủi đi.”

Phúc Trăn lập tức biến sắc mặt: “Không đau lòng không đau lòng, Đường Thi làm hay lắm!”

Hai người này khen ngợi đúng là không hề giả trân…

Năm giờ chiều, Đường Thi và Phúc Trăn đi một vòng trong hội trường, Bạc Dạ cũng tạm thời tách ra với họ vì phải chào hỏi những người khác.

Ai ngờ một lát sau, họ thấy Thạch Hoa và Tiêu Hách Thiên đứng bên nhau, hình như đã mới cấu kết với nhau, hai người tay khoác tay, người khác vừa thấy đã biết, chắc đêm nay sẽ có hy vọng.

Đường Thi nhìn Phúc Trăn xụ mặt, em họ của anh ta đúng là khiến anh ta mất mặt, không muốn nhúng tay vào chuyện của cô ta chút nào.

Đường Thi nở nụ cười: “Anh sao vậy?”

“Đau đầu.” Phúc Trăn thở dài: “Cô em họ này làm tôi đau đầu quá.”

Đường Thi nói: “Nhìn cô ta thì có vẻ như ước gì mọi người đều biết cô ta tự dâng lên cho Tiêu Hách Thiên.”

“Tôi không muốn cho mọi người biết cô ta là em họ tôi chút nào.” Phúc Trăn che mặt: “Chắc Tiêu Hách Thiên cũng biết thân phận của cô ta, nên mới chịu qua lại với cô ta. Dù gì Tiêu Hách Thiên cũng sẽ không làm chuyện không có lợi với mình, dỗ Thạch Họa có khi còn dỗ được cả công ty Starlight.”

Đường Thi lắc đầu: “Tiêu Hách Thiên còn rất xài được.”

“Sao hôm nay cô lại đại sát tứ phương vậy?” Phúc Trăn nhìn Đường Thi, chỉ thấy cô mim cười tán gẫu với một doanh nhân nước ngoài, doanh nhân rất thưởng thức cô, liên tục dùng mấy từ tiếng Anh khen ngợi.

Đường Thi vẫn bình tĩnh lắng nghe, sau đó nói với Phúc Trăn: “Bởi vì tôi cảm thấy trước kia tôi quá khép kín, khiến rất nhiều người đều muốn trèo lên đầu tôi giẫm mấy chân.”

Nghe vậy, Phúc Trăn muốn dựng tóc gáy: “Khí thế của cô giống Bạc Dạ thật đấy.”

“Vậy à?” Đường Thi không phủ nhận: “Có lẽ vậy, tôi với anh ta càng ngày càng giống nhau.”

Hai người họ không thể dung hòa với nhau, rất nhiều lúc điểm khơi mào cảm xúc đều giống nhau như đúc, cho nên sau này họ thường xuyên cãi nhau, quan hệ thậm chí còn từng giảm xuống đến 0 độ C. Nhưng Đường Thi không thể không thừa nhận, trên người cô có bóng dáng của Bạc Dạ.

Lúc này, Tiêu Hách Thiên lại tiến lên, đại khái là muốn trò chuyện với Phúc Trăn một lát để ông chủ vui vẻ, không ngờ lại thấy Đường Thi mặc sườn xám bên cạnh Phúc Trăn, ánh mắt sáng lên, chỉ cảm thấy kinh diễm, lại muốn có được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.