Tiêu Hách Thiên không ngờ Bạc Dạ lại nói như vậy. Anh ta khiếp sợ nhìn Bạc Dạ, vẻ mặt thờ ơ của anh bỗng khiến Tiêu Hách Thiên sợ hãi. Có phải… Anh ta đã chọc nhầm người không nên chọc không?
Đường Thi cười lạnh rời đi, sau đó cầm điện thoại gọi cho Khương Thích. Nửa tiếng sau, Khương Thích đập vỡ ly trong phòng trà nước, đôi mắt tức giận đến đỏ ngầu, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Hàn Nhượng vừa họp xong, thấy vẻ mặt giận dữ của Khương Thích, anh tiến lên ngăn cản cô: “Em sao vậy?”
Khương Thích giận dữ đến mức giọng run rẩy: “Tiêu Hách Thiên mắc bệnh ngôi sao, lợi dụng thân phận chèn ép Đường Thi, còn táy máy tay chân với cậu ấy.”
Hàn Nhượng dừng lại: “Anh cảm thấy Đường Thi cũng đủ cho cậu ta chịu khổ, chắc sẽ không cho cậu ta ăn bớt đâu.”
Khương Thích nói: “Đúng, em phải qua đó chống lưng cho Đường Thi!” Không thì cô ấy ở đó một mình, không ai giúp đỡ, cô không dám chắc Tiêu Hách
Thiên có chơi xấu sau lưng cô ấy hay không. “Bây giờ ư?” Hàn Nhượng nhìn Khương Thích: “Em định rời đi với bộ dạng này sao?”
Khương Thích lập tức xé lai váy da, biến nó thành kiểu váy phong cách rock, sau đó kéo áo sơ mi trắng ra, trông rất giống ca sĩ nhạc rock, cộng thêm đôi giày cao gót 8 cm, đứng ở đó rất giống một ngôi sao. Cô còn làm rối mái tóc, chế tạo vẻ đẹp hỗn độn, sau đó nói với Hàn Nhượng đang trợn mắt há hốc mồm: “Đi thôi!”
Hàn Nhượng sững sờ mấy giây mới hồi phục tinh thần: “Cưng ơi, anh không ngờ em lại có thể lợi hại đến thế… Tùy tiện biến hình mà còn có thể biến thành nữ nghệ sĩ.”
Khương Thích kéo Hàn Nhượng: “Đi chống lưng cho Đường Thi, sao em có thể làm cô ấy mất mặt?” Cô rút một thỏi son màu đậm trong túi xách dặm lên môi, nhất thời khí thế tăng vọt, đứng ở đó chụp một bức cũng thành ảnh bìa tạp chí cao cấp, không hổ là dân thời trang.
Bạc Dạ ra ngoài, tìm thấy Đường Thi đang im lặng nghỉ ngơi bên suối phun một mình. Còn một tiếng nữa tới giờ đi thảm đỏ, cô im lặng ngồi ở đó, lấy điện thoại ra xem một lát rồi lại tắt màn hình. Nhận thấy có người đến gần, Đường Thi ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Dạ.
Anh hắng giọng: “Ừm… Nếu em thật sự muốn lên tòa với Tiêu Hách Thiên thì tôi có thể kêu Giang Yết giúp em.”
Chung quy Giang Yết chính là luật sư hàng đầu hiếm hoi của Hải Thành. Có anh ta giúp đỡ, Đường Thi hoàn toàn có thể yên tâm.
Đường Thi cười trào phúng: “Lúc trước anh từng dùng Giang Yết lên tòa với tôi.”
Bạc Dạ sửng sốt: ““Thật… Sao.” Anh thật sự không nhớ rõ.
Đường Thi nhìn về phương xa: “Khi đó tôi với anh giành quyền nuôi con trai, sau đó muốn lên tòa với anh. Anh nói anh có bạn thân là Giang Yết nên dù tôi lật tung Hải Thành lên cũng không tìm được luật sư nào dám nhận đơn kiện này.”
Bạc Dạ hơi xấu hổ: “Xin lỗi, tôi không ngờ lại làm em nhớ tới chuyện này.”
“Không sao.” Đường Thi cũng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi cũng không ngờ anh lại nói đỡ cho tôi. Nói thật anh bây giờ rất khiến tôi bất ngờ. Có điều Bạc Dạ, nếu anh nhớ lại mọi chuyện…”
Cô dừng một chút, không định nói tiếp: “Thôi, coi như tôi chưa từng hỏi anh.”