Khi Đường Thi gặp lại nhóm Ventus là năm ngày sau khi Tùng Sam rời đi. Tùng Sam trở về với thương tích đầy mình, dẫn theo ba người về.
Khi họ được người của Tùng Lâm khiêng xuống từ trên xe, kể cả Asuka, Đường Thi lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ. Asuka cũng là người của Thất Tông Tội?
Asuka cười yếu ớt, giơ tay lên: “Hey, tiểu nữ thần” “Cô đừng nói nữa.” Bạch Việt đeo khẩu trang đi qua đi lại: “Bây giờ cô chỉ cần lên tiếng sẽ hộc máu, lát nữa đi tong thì hài lòng lắm đúng không?”
Asuka lại cúi đầu cười, máu tươi liên tục trào ra, khiến Đường Thi kinh hãi, lập tức tiến lên trấn an: “Được rồi, các anh mau tiến hành trị liệu đi. Bạch Việt, có việc gì tôi giúp được không?”
Bạch Việt khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt lo lắng của cô vô cùng rõ ràng, cô thực sự nghiêm túc lo lăng cho sinh mạng mong manh của những người vận mệnh như ngọn nến trước gió như họ. Bạch Việt mỉm cười: “Cảm ơn, có lẽ tôi cần thần đồng nhà cô giúp đỡ.”
Đường Duy giơ tay: “Vậy thì để em làm trợ thủ cho anh.”
Đường Thi đẩy vai cậu bé: “Đi thôi Duy Duy, mẹ tin con.”
Bạc Dạ nhìn Bạch Việt và Đường Duy khoác áo blouse bác sĩ một đỏ một trắng vào phòng phẫu thuật tư nhân, bỗng cảm thấy thật thần kỳ. Con trai anh đã toàn năng đến mức này, vừa có thể cứu người, vừa có thể khiêng lên một vùng trời.
Cuộc phẫu thuật lần này kéo dài hơn năm tiếng. Lúc đi ra, Đường Duy phát hiện Đường Thi và Bạc Dạ đã tựa vào bên nhau ngủ gục. Cậu bé và Bạch Việt nhìn nhau, hai người đều không lên tiếng, im lặng đẩy bệnh nhân về phòng. R7CKY là người tỉnh lại sớm nhất. Anh ta vừa tỉnh lại thì đau đớn nhe răng: “Vãi chưởng, tôi cảm thấy xương sườn của tôi bị gãy mất rồi!”
Đường Duy nói: “Chúc mừng thầy, thầy đoán đúng rồi.”
R7CKY như bị sét đánh: “Thế đã nối lại chưa?”
Đường Duy đáp: “Nối rồi.” R7CKY mới thở phào nhẹ nhõm nằm xuống giường. Ventus nằm bên cạnh bị thương nặng hơn. Lúc trước anh ta đã ăn mấy nhát chém, R7CKY cũng không biết anh lấy dũng khí từ đâu ra mà bảo vệ mình chặt chẽ, liều mạng dám dẫn mình thoát khỏi vòng vây.
Trên người Asuka có rất nhiều vết thương cũ, chắc là lúc trước bị người bên kia ngược đãi. Thấy Đường Thi vào phòng, sắc mặt mọi người đều thay đổi, chần chờ không biết có nên nói cho Đường Thi biết chân tướng hay không. Cuối cùng R7CKY cắn răng: “Đường Thi, có chuyện tôi muốn nói với cô.”
Thấy vậy, Đường Thi hoảng sợ. Cuối cùng nghe anh ta chậm rãi nói: “Đừng tới gần người đàn ông tên là Phúc Trăn kia.”
Nghe thấy cái tên này, Đường Thi hoảng hốt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Kẻ bắt cóc Asuka chính là Phúc Trăn” Ánh mắt R7CKY sắc bén: “Asuka phát hiện Phúc Trăn muốn giết chết cô thông qua tai nạn máy bay, cho nên mới cố ý nói cho cô biết vé của cô bị đổi, giúp cô thoát khỏi cái chết. Nhưng bị Phúc Trăn phát hiện, cho nên muốn giết chết cô ấy.”
Nghe vậy, Đường Thi vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ người đàn ông có ác ý với cô… chính là Phúc Trăn?
Vậy còn vụ nổ lúc trước thì sao? Hình như Asuka cũng ở hiện trường, chẳng lẽ khi đó… Phúc Trăn cũng có mặt? Nhớ lại tất cả manh mối, cô dần dần xâu chuỗi chúng lại một chỗ, sau đó hít vào một hơi: “Tại sao Phúc Trở lại làm vậy?”
“Trước mắt còn chưa rõ động cơ của anh ta.” Ánh mắt R7CKY trầm xuống: “Cô cũng nói với Bạc Dạ là cẩn thận Phúc Trăn. Theo tôi được biết, hình như Bạc Dạ có quan hệ khá thân thiết với Phúc Trăn.”
Đường Thi cũng nghĩ tới chuyện này. Chẳng lẽ Phúc Trăn vẫn luôn lợi dụng Bạc Dạ? Thái độ thân thiết của anh ta chỉ là giả vờ sao? Trong đầu Đường Thi hiện lên vô số ý niệm, không ngờ kẻ đứng sau màn lại là Phúc Trăn.
Nhớ lại lúc trước anh ta mời Đường Thi trở thành đại sứ hình tượng của công ty mình, biểu cảm vô cùng chân thành, hoàn toàn không thể ngờ được rằng vừa quay đầu đi, anh ta lại có thể giết người không gớm tay như thế. Loại người biết mặt không biết lòng này thật sự khiến Đường Thi sợ hãi.
Cô đổ mồ hôi lạnh: “Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
R7CKY lắc đầu: “Chúng tôi còn chưa nghĩ ra lý do. Nhưng anh ta thật sự đang tìm kiếm người của Thất Tông Tội.”
Chuyện này lại liên lụy tới vụ án lúc trước của Thất Tông Tội, khiến Đường
Thi không hiểu ra sao. Tùng Lâm sau lưng cô cùng Thất Tông Tội trước kia cũng có liên hệ, cho nên rốt cuộc Phúc Trăn có lại lịch gì? Chẳng lẽ muốn hốt trọn cả Thất Tông Tội?
Vậy thì phải căm hận đến mức nào? Đường Thi hỏi: “Có phải trước kia các anh từng làm chuyện xấu không?”
R7CKY nghiêm túc suy nghĩ: “Không, chúng tôi trực tiếp nghe lệnh của phủ tổng tổng, thậm chí đôi khi cấp bậc còn cao hơn cả Tổ Phong Thần. Cho nên những chuyện chúng tôi làm đều có lợi cho tổng thống và toàn thể nhân dân, tôi nghĩ sẽ không tồn tại những vụ án oan nào. Huống chi lý do khiến Thất Tông Tội bị xóa sổ chẳng qua chỉ là công cao cái chủ mà thôi, chứ không phải là phạm lỗi nên bị xóa sổ.”
Thất Tông Tội chưa bao giờ sai lầm, bởi vì Thất Tông Tội có Tham Lam, một người am hiểu bày mưu nghĩ kế, liệu sự như thần.
Đường Thi lắc đầu: “Vậy thì tôi không thể nghĩ ra lý do khác.”
“Không nghĩ được thì đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thắng, bây giờ tất cả kẻ địch đều đã bại lộ. Tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể ra tay chuẩn bị.”
Một tay của R7CKY bị treo lên, tay còn lại vẫn lành lặn. Anh ta nhìn Đường Thi: “Tôi nghĩ tất cả kế hoạch đều xoay quanh cô, cho nên Đường Thi, rốt cuộc cô là ai?”
Đường Thi sửng sốt, sau đó mấy người còn lại trên người đều đồng loạt nhìn cô. Đường Thi như bị tra hỏi hộ khẩu: “Tôi… Tôi tên là Đường Thi, giới tính nữ, có một đứa con trai…”
Mọi người bật cười: “Nói chuyện gì khiến chúng tôi hứng thú đi!” “À.” Đường Thi chợt nhớ ra: “Cha mẹ nuôi trước kia của tôi bây giờ không biết tung tích, tôi không biết họ đã đi đâu.”
Cha mẹ nuôi, trước kia Đường Thi từng coi họ như cha mẹ ruột, có điều bây giờ cô đã tiếp nhận sự thật rằng cha cô chính là người đàn ông thiết huyết như Tùng Tranh, cho nên đành phải coi cha mẹ mà mình vẫn tôn kính là cha mẹ nuôi.
Lúc Bạc Dạ vào phòng, thấy Đường Thi bị mọi người vây quanh, như thể đang thảo luận chuyện gì ghê tớm. Thấy Bạc Dạ tiến vào, mọi người đều cả kinh. Đường Thi chỉ vào Bạc Dạ: “Trước kia anh ta từng gặp cha mẹ nuôi của tôi.”
Người của Thất Tông Tội đồng loạt nhìn Bạc Dạ. Bạc Dạ cũng hoảng sợ, lập tức nói: “Tôi… Tôi đã quên.”
Mọi người nhất thời xụ mặt, manh mối tới đây lại bị cắt đứt.