Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 657



Tối nay, Bạch Việt bày bàn lẩu ở căn cứ bí mật. Tới bây giờ Thất Tông Tội đã có đủ năm người. R7CKY là Ngạo Mạn, Ventus là Bạo Nộ, Asuka là Sắc Dục, Tùng Sam là Lười Biếng, Bạch Việt chính là Đố Kỵ, cho nên còn dư Bạo Thực và Tham Lam.

Dường như Tham Lam không có người kế nghiệp, dường như chỉ có thể vĩnh viễn vắng mặt, đây cũng là tiếc nuối của họ. Chẳng qua đến ngày nay, họ còn có thể gặp lại đồng bọn đã từng sóng vai chiến đấu, cũng là chuyện rất may mắn.

Mọi người ăn uống. Bởi vì muốn ngồi chung với người thân thiết nhất nên Bạc Dạ và Đường Thi bất đắc dĩ bị phân chia ngồi gần nhau.

Đường Duy lại ngồi chung với Bạch Việt, hai người bận rộn thảo luận về nội trạng trong cơ thể người, đủ loại thuật ngữ chuyên nghiệp liên tục vang lên, khiến Bạc Dạ và Đường Thi không hiểu ra sao.

Hai người muốn nhìn nhau để biểu đạt sự cạn lời, ai ngờ vừa đối diện càng thấy xấu hổ hơn nên vội cúi đầu ăn cơm. Đường Thi vội vã đến mức ăn một quả ớt, cuối cùng bị cay đỏ mắt nhổ ra.

Bên cạnh có người vươn tay bưng một ly nước, Đường Thi vội cầm lên đổ vào miệng, sau đó mới khàn giọng nói cảm ơn, không ngờ ngẩng đầu lên phát hiện người đưa nước cho mình là Bạc Dạ. Cô bỗng cảm giác muốn phun ra ly nước mà mình vừa uống.

Đường Thi cẩn thận ngồi về chỗ, cầm giấy ăn lau miệng. Lâu lắm rồi không ngồi gần Bạc Dạ như thế này, cảm giác ấy khiến cô hơi xấu hổ, sợ tay mình đụng vào tay Bạc Dạ, chẳng qua sau này bữa lẩu này vẫn bình an vô sự, hai người không trao đổi với nhau như hai người xa lạ. Đường Duy và Bạch Việt liếc nhau, không lên tiếng.

Họ ở trong căn cứ tới đêm khuya, trong lúc này Bạch Việt ra ngoài hút thuốc, kêu Bạc Dạ đi cùng. Đường Thi không nghi ngờ gì, chỉ có Đường Duy là cau mày.

Bạch Việt là bác sĩ nên chắc cũng biết hiện tại Bạc Dạ không khỏe, tại sao còn gọi Bạc Dạ ra ngoài hút thuốc? Chắc chắn là muốn nói chuyện gì đó bí mật.

Vì thế, cậu bé tùy tiện mượn cớ đi theo, R7CKY thì thào: “Chậc, học trò của tôi càng ngày càng giống Conan trong bộ truyện tranh kia, cứ hở ra là nói một câu cháu đi vệ sinh rồi mất tăm..”

Trong truyện tranh, Conan cũng thường xuyên mượn cớ đi vệ sinh để chạy tới hiện trường vụ án, điều tra manh mối.

Đường Duy nghe thấy Bạch Việt nói chuyện với Bạc Dạ về chuyện xảy ra hôm nay, kể cả bối cảnh phức tạp của Phúc Trăn. Bạc Dạ híp mắt: “Tôi đã biết, sau này tôi sẽ chú ý ”

Có lẽ Phúc Trăn sẽ dự đoán được mình đã bị bại lộ nên rất có khả năng trực tiếp đối phó với Đường Thi. Buổi tối lúc Đường Thi về nhà, anh nhớ âm thầm phái người bảo vệ cô ấy.

Nay Thất Tông Tội đều bị thương nặng, đúng lúc vòng bảo vệ chung quanh Đường Thi là yếu nhất. Nếu Phúc Trăn hung ác thì không chừng sẽ giết cô ấy..”

Bạc Dạ cau mày: “Tôi đã biết. Anh ta có biết quan hệ giữa tôi và các anh không?”

“Chắc hẳn trước mắt còn chưa biết, không thì anh ta sẽ không quyết định ra tay, bởi vì một khi bị anh phát hiện thì chẳng khác nào bại lộ thân phận, trở mặt với anh. Phúc Trăn sẽ không làm chuyện hại người hại mình như thế, cho nên tôi nghĩ anh ta chỉ coi anh như một người bạn, không biết sau lưng anh có liên lạc với Thất Tông Tội.”

Bạc Dạ không lên tiếng. Bạch Việt châm thuốc như không rít một hơi, chắc cũng chỉ làm trang sức. Cuối cùng anh ta dụi tắt điếu thuốc vào thùng rác, sau đó xoay người, đút hai tay vào túi áo nhìn Bạc Dạ: “Anh có thể điều tra ra lý do chân chính khiến Thất Tông Tội bị xóa sổ không?”

“Có lẽ chỉ mình ngài tổng thống mới biết” Ánh mắt Bạc Dạ sắc bén: “Đúng rồi, anh có biết một người tên là Vinh Nam không?”

Sắc mặt Bạch Việt cứng đờ. Thấy vậy, Bạc Dạ biết có hy vọng, lập tức đuổi theo anh ta nói: “Gần đây bên cạnh Đường Thi xuất hiện một người đàn ông tên là Vinh Nam, tôi đã điều tra bối cảnh của anh ta, nhưng không thu hoạch được gì.

” “Tôi cứ cảm thấy..” Bạch Việt chậc lưỡi: “Anh phát hiện không? Kể từ sau vụ nổ, càng ngày càng nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra chung quanh Đường Thi. Tôi cứ cảm thấy sau lưng Đường Thi còn uẩn khúc nào đó, cha mẹ cô ấy chắc chắn không chỉ đơn giản là biến mất!”

Có lẽ họ đã bị khống chế. “An Mật ra tay quấy rối tầm mắt của chúng ta, cho nên khi chúng ta lấy An Mật ra khỏi chuyện này, sau đó tập hợp tất cả mọi chuyện lại, anh sẽ phát hiện.”

Bạch Việt bày ra một động tác: “Có người từ hai hướng, từ góc độ khác nhau đang điều tra Đường Thi, đang thử Đường Thi. Còn An Mật rất có khả năng đến từ một hướng. Họ đang lợi dụng lẫn nhau, nhóm người kia lợi dụng An Mật thăm dò Đường Thi, còn An Mật lợi dụng đám người kia diệt trừ Đường Thi, cho nên mới sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như thế.”

Bạc Dạ gật đầu, ánh mắt trầm xuống: “Cho nên thực ra khi khái quát mọi chuyện thì sẽ có hai tuyển rất rõ ràng, An Mật là một phần của một tuyến, còn tuyến khác rất có khả năng là Phúc Trăn?” “

Không sai, chính là như thế!” Bạch Việt búng tay: “Được rồi, thế cục càng ngày càng rõ ràng, Tùng Lâm sau lưng Đường Thi chắc chắn liên quan tới Thất Tông Tội, Thất Tông Tội năm đó chắc chắn có uẩn khúc, cho nên đám người này nhắm vào Thất Tông Tội, thuận thể tìm tới Đường Thi. Còn nhóm người khác thì nhắm ngay Đường Thi, đó chính là nhóm người của An Mật”

Vậy thì tình thể sẽ trở nên trong sáng hơn, chẳng trách bên cạnh Đường Thi cứ xảy ra đủ mọi chuyện, thì ra là vì người của hai bên đụng vào nhau, khiến người ta cảm thấy phức tạp khó đoán, nhưng thực ra là vì hai nhóm người cùng ra tay nên đụng độ với nhau mà thôi.

Bạc Dạ cau mày: “Đường Thi từng đắc tội ai?” “Tôi nhận thấy tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết khi thấy cha mẹ nuôi của Đường Thi.” Bạch Việt nhìn chằm chằm Bạc Dạ: “Cho nên Bạc Dạ, anh hãy mau chóng nhớ lại một chút đi, có lẽ sẽ hữu ích với chúng ta. Anh biết tung tích của cha mẹ Đường Thi không?”

Trong đầu Bạc Dạ như có ánh sáng lóe lên, anh thì thào: “Trước kia tôi… Trước kia tôi.”

Hình như lúc trước anh từng kêu

Lâm Từ đi thu thập tư liệu mấu chốt về cha mẹ nuôi của Đường Thi… Chẳng qua sau đó thì sao? Sau đó toàn là mơ hồ, Bạc Dạ cảm thấy ký ức của mình như bị khóa lại, không thể gỡ bỏ. Suy nghĩ một chút. Cố gắng suy nghĩ một chút…

Trong đầu Bạc Dạ hiện lên tên của một người, sau đó anh nói: “Có một người đàn ông.. Trước kia có một người đàn ông cùng tôi tìm kiếm tung tích cha mẹ Đường Thi. Hồi đó… Chúng tôi còn tưởng đó là cha mẹ ruột của Đường Thi, cho nên cố gắng tìm..”

Người đàn ông đó là ai?

Phó Mộ Chung.

Cuối cùng cũng hồi tưởng lại tất cả manh mối ban đầu. Không ngờ cuối cùng vận mệnh lại là một vòng tròn…

Một ván cờ thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.