Bạch Việt gọi Bạc Dạ đi vào phòng nằm xuống, sau đó kiểm tra toàn diện cho anh, sau khi lấy được kết quả thì Asuka cũng nghiêng người về phía trước: “Có chuyện gì không?” “Không sao cả.”
Bạch Việt liếc nhìn các chỉ số bên trên rồi huýt sáo: “Có vẻ như anh được nuôi dưỡng tốt, còn tăng được hai cân… gần đây anh có hòa thuận với Đường Thi không? Tâm lý tốt dẫn đến sức khỏe tốt.”
Lúc này Bạc Dạ nghe đến tên Đường Thi thì phản ứng theo bản năng của anh là tim co rút lại.
Bạch Việt phát hiện ra, nhìn Bạc Dạ một lần nữa: “Anh và Đường Thi… đã xảy ra chuyện gì?” Bạc Dạ khô khan nói: “Tôi nhớ rõ những chuyện mình đã làm trước đây cho nên bây giờ tôi không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.”
Nếu anh vẫn là người đàn ông đã hoàn toàn quên mình và không thể biết gì ngoài yêu cô bằng tất cả thì thật tốt biết bao.
Bạc Dạ cảm thấy việc bén duyên với Đường Thi lần này giống như một giấc mơ, anh theo đuổi cô không chút do dự và dành tất cả những gì anh nghĩ cho cô, nhưng giờ anh đã tỉnh dậy từ giấc mơ.
Nó giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu khiến anh cảm thấy lạnh vô cùng.
Bạch Việt nhìn chỉ số của Bạc Dạ một lúc lâu, chậm rãi nói: “Anh có thể sống lâu hơn… nhưng tình trạng hiện tại của anh cũng không tiến hay lùi!”
Dù gì thì anh cũng biết Bạc Dạ từ lâu rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh có thể biết được Bạc Dạ đang nghĩ gì.
Bạc Dạ cảm thấy bực bội nheo mắt, ánh mắt như thường quét qua số liệu trên giấy, rồi nói: “Sống lâu thì làm được gì? Dù sao nếu kiếp sau này cũng không có Đường Thi thì nó vẫn rất nhàm chán.”
Asuka vừa cười vừa nói đùa: “Bây giờ anh là toàn tâm toàn ý luân hãm vào nữ thần của tôi rồi, còn có thể nói được câu nếu không có cô ấy thì cuộc đời này sẽ rất nhàm chán rồi.”
Bạc Dạ không phủ nhận điều đó.
Asuka lại nói: “Vậy thì anh tiếp tục đi, đừng sợ là được.”
Bạc Dạ dừng lại, rồi nói: “Tiếp tục không phải là chuyện dễ dàng như hai chữ đó, tôi không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Đường Thi lúc này.”
Asuka đưa ra ý kiến cho Bạc Dạ, lấy tay chống cằm: “Vậy còn Đường Thi thì sao?”
Bạc Nhan sửng sốt trước câu hỏi của cô ấy: “Đường Thi dùng thái độ gì để đối mặt với anh? Anh mất trí nhớ, nhưng Đường Thi thì không! Đường Thi vẫn là Đường Thi đó, khi đổi mặt với anh thì thái độ của cô ấy cũng không quá nhiều lúng túng có đúng không?”
Một lời đánh thức kẻ trong mộng.
Sau đó, Bạc Dạ mới nhận ra rằng thái độ của Đường Thi dường như không mâu thuẫn nhiều như vậy. Ngay cả khi anh là người đàn ông làm tổn thương cô thì cô cũng đang dần chấp nhận bản thân mình.
Điều này… có nghĩa là trên thực tế thì Đường Thi… đang dần khẳng định những trả giá của mình?
Bạc Dạ cảm thấy mình có thể nhảy cẫng lên từ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, lúc này anh muốn bay đến tìm Đường Thi Thiển nói với cô rằng anh đã khôi phục trí nhớ. Anh đã biết mình tệ hại thế nào và anh cũng hận bản thân mình không chịu thua kém, không đối tốt với Đường Thi, Anh càng muốn nói với Đường Thi, dù là anh ngày xưa hay anh bây giờ đều đã thấy rõ trong lòng anh muốn gì rồi…
Anh muốn em, Đường Thi.
Vẻ mặt của Bạc Nhan lại thay đổi, liền nắm lấy chìa khóa lao ra ngoài, Bạch Việt sửng sốt: “Anh định làm gì?”
Bạc Dạ cũng không nhìn lại “Đi tìm Đường Thi!” “Sao đột nhiên anh lại tìm cô ấy vây?”
Bạch Việt ngăn lại Bạc Dạ: “Hôm này là ngày cuối tuần, anh đừng làm hỏng tâm trạng tốt của Đường Thi!” “Miệng chó không nhả được ngà voi!”
Bạc Dạ chửi rủa: “Ông đây muốn đi tìm Đường Thi để thú tội! Anh không hiểu đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử lý nghiêm sao!” Đây không phải là bước đầu đuổi vợ sao?