Bạc Dạ bị ánh mắt ấy của Đường Duy làm cho chấn động, anh không nghĩ tới có thể từ trên mặt Đường Duy nhìn thấy loại biểu cảm sắc bén này. Một lát sau, mắt anh vừa nhìn bốn phía lái xe, vừa xa xăm nói: “Loại lời nói này con không nên tùy tiện nói với người khác… sẽ gây ra phiền phức rất lớn.”
Đường Duy hiểu Bạc Dạ đang có ý ám chỉ.
Cậu cúi đầu, đôi mắt lấp lóe: “Con cảm thấy có người đã giấu bọn họ đi, rồi cố ý tạo ra một vụ án động trời như vậy… tiếp đó, gây chấn động lớn, hấp dẫn sự chú ý của một số người.”
Suy nghĩ của Đường Duy khiến Bạc Dạ cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông lái xe dẫn cậu đến một nhà hàng rất cao cấp. Bước vào trong phòng riêng, Bạc Dạ mới buông tay Đường Duy ra, để cậu ngồi ở đối diện mình, rồi sau đó dùng loại ánh mắt cực kỳ thâm trầm nhìn chăm chú vào Đường Duy: “Nói hết ra lời vừa rồi con muốn nói đi”
Nhân viên phục vụ liên tục bê những món ăn tỉnh xảo lên bàn, Đường Duy nói: “Đừng gọi nhiều quá, con sợ con ăn không hết.”
“Ăn không hết thì gói lại mang về cho mẹ con Bạc Dạ muốn hút thuốc, nhưng lại ngại Đường Duy đang ở đây nên đành nhịn lại. Tiếp theo, anh giơ tay ý bảo không cần mang đồ ăn lên thêm nữa, bảo nhân viên phục vụ tạm thời đừng vào, mấy nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa khom người một cái, ra hiệu mình đã nhận được mệnh lệnh.
Cửa bị đóng lại, Bạc Dạ gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Đường Duy: “Làm thế nào mà con lại suy đoán ra kết quả này?”
*Con cảm thấy đám người này đang hướng về phía chú Lam Minh”
Đường Duy vừa ăn đồ ăn Bạc Dạ gắp tới vừa thấp giọng nói: “Bởi vì loại chuyện này, bình thường chỉ có thể thực sự kinh động đến phía trên, cùng với các cơ quan trung ương, ví dụ như chú Diệp Kinh Đường, hoặc như chú Lam Minh”
Diệp Kinh Đường.
Đôi mắt Bạc Dạ lấp lóe, nghĩ đến một vài chuyện gần đây công ty Diệp Kinh Đường gặp.
phải, những mâu thuần này vừa vặn liên quan đến cùng một chỗ với phỏng đoán của Đường Duy.
*Chuyện này là do bọn họ cố ý làm cho họ thấy, mục đính chính là vì dẫn họ hành động…”
Giọng nói của Đường Duy mặc dù non nớt, nhưng lại mang theo lý trí khiến vẻ mặt người trưởng thành cũng phải thay đổi. Bạc Dạ thậm chí còn cảm giác tài năng của Đường Duy ở một vài mặt nào đó còn cao hơn anh.
Còn nhỏ tuổi đã thông minh đến gần như là yêu quái, trưởng thành lên, rất có thể sẽ có dấu hiệu không tốt nào đó.
Biểu cảm trên mặt Bạc Dạ lập tức trầm xuống: “Đối với chuyện này, mẹ con có cảm nghĩ như thế nào?”
“Mẹ hoàn toàn không biết gì cả” Đường Duy lắc đầu: “Có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một thảm họa do con người gây ra. Tai nạn máy bay, biến mất, tung tích của tất cả những người liên quan cũng bặt vô âm tín. Bởi vì chẳng ai có thể cho ra một câu trả lời. Dù cho tiếng chất vấn của quần chúng có kịch liệt hơn nữa thì cuối cùng rồi cũng sẽ bị biển cả bao phủ”
Cậu nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Bạc Dạ nhíu mày, nói tiếp theo Đường Duy: “Cho nên, ý của con là, thực sự thì máy bay không xảy ra chuyện, cũng không hề biến mất.
Nếu như vậy, dựa theo kết luận này mà suy đoán tiếp, người trên máy bay kỳ thực cũng không có việc gì, nhưng bọn họ đều bị giấu đi rồi, không để cho người bên ngoài tìm đến. Là như vậy phải không?”
“Đúng vậy”
Đường Duy có chút kinh dị: “Con còn tưởng rắng ba sẽ cảm thấy là con đang nghĩ ngợi hão huyền chứ, vậy mà ba lại có thể đón nhận phỏng đoán của con.”
“Tất cả phỏng đoán đều có lý do đáng giá để tuân theo” Bạc Dạ nhìn đứa nhỏ vô cùng giống mình đang ngồi trước mắt: “Cho nên, người thông minh thực sự sẽ không bỏ qua bất kỳ lời giải thích cho suy nghĩ viển vông nào. Hoặc là nói, thiên tài ở phương diện nào đó, chẳng khác gì tên điên”
“Ba thay đổi phương pháp khen khiến con rất vui vẻ” Đường Duy nhếch miệng cười cười: “Có điều ba à, ba đã nghe nói qua chuyện kia chưa? Đã từng cũng có một chiếc máy bay mất tích, trực tiếp biến mất ở trên bầu trời. Hai mươi năm sau, bọn họ quay lại hạ cánh xuống mặt đất, lại phát hiện tất cả đều đã có sự thay đổi rất lớn, mà người ở trên máy bay vẫn trẻ tuổi như cũ.”
“Ba có nghe nói qua”
Bạc Dạ tìm kiếm tin tức có liên quan đến tin đồn này ở trong đầu: “Những người trên máy bay kia đều cảm thấy mình chỉ mới trải qua mấy giờ mà thôi, nhưng mà trên thực tế, trong nháy mắt hạ cánh xuống mặt đất, hai mươi năm đã trôi qua. Bọn họ không hề nhận ra, những người thân kia cũng đều cho rằng bọn họ chết rồi..”
“Đúng vậy”
Đường Duy cảm thấy kích động. Cậu nghe thấy suy đoán của mình được người khác tán đồng thì thấy hơi không kìm nén được: “Bị mọi người gọi là sự kiện máy bay xuyên qua thời không, một trong số những câu hỏi chưa có lời giải đáp trên thế giới. Bọn họ giống như là đã đi qua một cái lỗ đen, sau đó xuyên qua thời gian khi ở trong lỗ đen. Hiện tượng như. truyện ngôn tình
vậy, có lẽ thật sự tồn tại”
Bạc Dạ lưu loát đọc ra một chuỗi số liệu: “Đầu năm 1994, một chiếc máy bay chở khách của Australia đột nhiên biến mất khỏi ra đa định vị trên bầu trời Đông Hải Châu Phi. Hơn hai mươi phút sau mới quay trở lại ra đa, nhưng đến lúc xuống sân bay, đồng hồ trên tay mỗi hành khách đều chậm hai mươi phút.
Nhưng thành viên phi hành đoàn cùng với 315 hành khách trên máy bay đều không biết bọn họ đã từng “mất tích”
“Sự kiện oanh động toàn thế giới “Máy bay số hiệu 914 của Venezuela một lần nữa xuất hiện sau ba mươi lăm năm” cũng giống như vậy”
Hai tay Đường Duy siết chặt: “Đây đều là chuyện có thật, có tài liệu có căn cứ hẳn hoi.
Lên mạng tìm kiếm một chút là có thể tra được, có rất nhiều kết luận thật thật giả giả, làm người ta nhìn không thấu. Cho nên con hoài nghỉ… có người tạo ra một sự kiện tai nạn máy bay sau đó xuyên thời không… Vậy thì ba nói xem, mục đích làm ra chuyện này là vì cái gì?
Bạc Dạ suy nghĩ tiếp theo mạch nghĩ của Đường Duy: “Nếu như khái niệm xuyên thời không là có thật, như vậy thì có người… đang thử nghiệm mô phỏng lại vụ án tai nạn máy bay, sau đó làm thí nghiệm, muốn… xuyên thẳng qua thời gian?”
“Đúng!”
Đường Duy nói dứt khoát: “Chính là như vậy! Đây chính là điều mà con muốn nói, con sợ người khác sẽ không tin Cậu nói xong thì có chút tủi thân: “Bởi vì con là con nít, cho nên không ai sẽ tin lời con nói…
“Ba tin mà.”
Bạc Dạ cười, rót một cốc nước chanh cho Đường Duy: “Mặc dù trước mắt với khoa học công nghệ của nhân loại hiện tại thì không thể thực hiện được, nhưng mà chúng ta không thể phủ nhận được trong tương lai, khoa học công nghệ có thế đạt được đến thành tựu khiến việc xuyên qua thời không thực sự xảy ra”
“Loại tình huống kia làm con cảm thấy cực kỳ kinh khủng”
Đường Duy nhìn thẳng vào đôi mắt Bạc Dạ: “Như vậy sau khi xuyên qua thời không tiếp đó tất sẽ xuất hiện nghịch lý trùng lặp.”
*Con thế mà hiểu được cái từ nghịch lý này: Bạc Dạ cười híp mắt: “Trên thực tế, ba càng nghiêng về phía loại tình huống này là không thể xảy ra, nhưng mà có người biết rõ không thể thực hiện lại càng muốn làm nó…”
Cho nên, trước mắt, xuyên qua thời gian là không có cách nào làm được, nhưng đã biết sự thật này rồi mà vẫn còn cố tình muốn thử đến vậy, dù có dùng nhiều tính mạng người hơn, có làm cả xã hội điên đảo cũng phải thực hiện thí nghiệm này. Rốt cuộc, trong lòng kẻ tội ác đứng sau màn lại mang chấp niệm đến như nào?
Hoặc là nói… kẻ đó dùng hết tất cả mọi thứ để sáng tạo ra một khả năng không thế thực hiện… là vì, cứu lại ai đây?
“Chấp niệm tồn tại trong nội tâm con người nhất định là một tâm ma”
Đường Duy lầm bầm: “Chúng ta chính là đang đấu tranh với thứ tâm ma này, đã lâu như vậy, cuối cùng nó cũng trồi lên mặt nước… Tất cả manh mối đều chỉ đến cùng một chỗ.”
Người đó lợi dụng tất cả mọi người, Phúc Trăn cũng được, An Mật cũng được, chẳng qua đều là quân cờ dưới tay người đó. Kẻ đó cố chấp tìm kiếm một cơ hội quay lại quá khứ, rốt cuộc là vì aï?