Hai đứa trẻ vỗ tay một cái, đối mắt nhìn nhau nở nụ cười, tựa như đã tìm được đối tác tốt nhất cho mình, Sakahara Kurosawa nói: “Nếu lần sau cậu xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ gọi ba mang theo một đạo quân lớn tới cứu cậu “Vậy thì, tôi cũng vậy” Đường Duy chớp mắt đầy bí ẩn: “Đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của ba tôi ở Trung Quốc”
“Hahaha” Sakahara Kurosawa nhảy trở lại trên giường rồi nằm xuống: “Thật vui khi được quen biết ” Cậu ta cả ngày đều bị nhốt, tiếp nhận nền giáo dục ưu tú tinh anh, vì vậy có thể gặp được cùng đồng lứa như Đường Duy để chia sẻ cùng chủ đê, thực sự rất vui.
Phải biết rằng trên thế giới này có quá ít người có thể chơi cùng cậu bé, người lớn tuổi thì coi thường trẻ em, người nhỏ tuổi lại không thể chơi cùng. Thực tế, thần đồng nhỏ có chỉ số IQ siêu phàm luôn có một tuổi thơ rất buồn tế.
Nhưng mà cùng lúc đó, Bạc Dạ và một vài người đang vừa ăn vừa nói những chuyện trong danh sách: “Đứa này và đứa này ở chung với nhau. Nghe nói chúng đã quen nhau từ trước, Đường Duy và Sakahara Kurosawa ở cùng nhau, cho nên tôi cảm thấy rất khả năng Đường Duy cùng làm với cậu ta rất lớn”
“Đường Duy có biết chúng ta đều đã đến Luân Đôn không?” Bạch Việt hỏi “Không biết” Tùng Sam nhíu mày: “Sợ đánh cỏ động rắn”
“Xem ra kế hoạch của anh rất kỹ lưỡng, ngay cả con trai ruột của anh cũng giấu diếm.
Còn ở Trung Quốc thì sao? Ai đang giúp?”
Bạc Dạ nở nụ cười thần bí: “Đoán đi”
Nói tóm lại, anh có thừa cách khiến mọi người lầm tưởng rằng anh vẫn đang ở công ty trong nước là được rồi.
Lâm Từ ngồi sang một bên không nói gì, một lát sau nhận được một tin nhắn ngắn, mới ngẩng đầu lên: “Cậu Bạc Dạ, người của Vinh Nam đến công ty trong nước tìm chúng ta hợp tác.
“Anh ta đến tìm cậu lúc này chính là để thám thính xem bản tôn có phải còn ở trong công ty không”
Kỳ Mặc nói trúng tim đen: “Anh định nói thế nào?”
*Gặp đi” Bạc Dạ hai tay đan xen chống cã ôi không sợ anh ta tới dò xet, đã chuẩn bị xong hết rồi”
Vào ngày thứ hai của chương trình “Ánh sáng tương lai” được phát sóng, bọn trẻ tạm thời được thành lập thành một đội hai người đều bắt đầu bận rộn ghi hình cho chương trình. Một cô bé trong nhóm được tổ chương trình ghép với một tiểu thịt tươi được lăng xê nổi tiếng, giống như ba và con gái, cũng giành được sự ưu ái của vô số người, nhưng Đường Duy và Sakahara Kurosawa lại không đi tiếp xúc làm quen với người khác, chỉ biết họ đến từ nước nào và tên là gì, không hề trao đổi những chuyện khác.
Dù sao thì họ cũng coi thường người châu Á, nên tốt hơn là hai cậu nhóc nên chơi cùng nhau.
Chiều hôm đó nhóm chương trình cũng đến phố Baker ở Luân Đôn, nghe nói trước đó có xảy ra vụ án một đám người áo đen bị trói và bỏ lại trước đồn cảnh sát, còn phỏng vấn đám trẻ này. Đến lượt Đường Duy và Sakahara Kurosawa, cả hai đương sự không hẹn mà cùng làm ra một bộ bộ dáng giật mình, nói: “Wow, thật không thể tin được.”
Nhân sinh giống như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào diễn xuất.
Ai có thể nghĩ tới chính cả hai đã làm điều đó?
Một cô gái con lai với mái tóc vàng chỉ “1 vào cổng phố Baker và nói ết cái này, chú một fan hâm mộ lớn của Sherlock Holmesl”
Đường Duy và Sakahara Kurosawa liếc nhìn cô bé nhiều vài lần, ngay lập tức nhóm của chương trình hướng ống kính đến người đẹp nhỏ. Cô bé là cháu gái của một thủ tướng nước ngoài, rất thích đối diện với ống kính, khi thấy máy ảnh được nhắm vào mình, cô bé vô cùng kiêu ngạo phún ra một tràng phổ cập về Sherlock Holmes như học thuộc lòng bản thảo. Khán giả bên ngoài nghe thấy liền sững sờ, lướt qua một số bình luận cũng nói cô bé này thực sự lợi hại.