Sau đó cành sát Henry nói chuyện này cho Bạc Dạ, Bạc Dạ lại nói cho Đường Duy, mới đầu Đường Duy và Sakahara Kurosawa cảm thấy rất hà giận, dù sao Lâm Hiểu Thần cũng đã nhận được báo ứng như vậy, nhưng một lát sau Đường Duy lại cảm thấy có cái gì không đúng.
“Con nhở bức thư này của chị Khâu Trân Châu… lịch gửi rõ ràng là vào ngày mai.”
Đường Duy cau mày: “Lúc trước con xâm nhập vào hòm thư của hai người bọn họ đã nhìn thấy thời gian đó.”
Bạc Dạ thần bí cười một tiếng, Đường Duy lập tức hiểu ra.
“Ba cũng xâm nhập vào hòm thư của chị Khâu Trân Châu… Cho nên ba thay đổi thời gian, để bức thư này được gửi đi?”
“Suyt.” Bạc Dạ nhỏ giọng nói: “Đừng lộ ra.” Đường Duy có chút khiếp sợ nhìn Bạc Dạ: “Tại sao ba lại làm như vậy?”
“Con cảm thấy thế nào?” Bạc Dạ nhíu mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Duy nói: “Thuận tay thôi, có lẽ thế ”
Đường Duy yên lặng.
Bởi vì cậu đồng tinh với vụ án chị Khâu Trân Châu bị giết, cho nên mới hận Lâm Hiểu Thần, cho nên Bạc Dạ vì để Lâm Hiểu Thần bị báo ứng, để cho anh ta biết được chân tưởng sẽ đau khổ đến mức không muốn sống, cho nên. Mới cổ ý thay đổi thời gian gửi thư, trực tiếp gửi đi, làm cho Lâm Hiểu Thần sớm hơn biết được mọi chuyện, sau đó bị tội lỗi của mình cắn trà. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Đường Duy chợt ngẩng đầu: “Ba giúp con xả giận sao?”
Bạc Dạ thần thần bí bí nói: “Ba nói, chẳng qua là thuận tay thôi”
Có lẽ cũng là bởi vì… Trên người Lâm Hiểu Thần anh nhìn thấy bóng dáng trước đây của mình, muốn cho mình một chút trừng phạt đi,
Khá tốt, may Đường Thí không xảy ra chuyện gì, nếu không bây giờ anh có lẽ là Lâm Hiểu Thần thứ hai bi đả kích đến tinh thần thất thường.
Bạc Da không lên tiếng, qua thật lâu anh mới nhìn đoàn người bên ngoài đi vào, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ tới rồi.”
“A, đến lúc chúng ta biểu diễn.”
Sakahara Kurosawa lần nữa giấy lên tinh thần, kéo Đường Duy: “Tốt lam, dừng vi chuyện của người khác mà khổ sở, cuộc sống vẫn phải đi về phía trước mà, Đường Duy hiện giờ người bên cạnh cậu đều rất tốt, cho nên bây giờ cậu nhất định cũng phải hạnh phúc day”
Đường Duy ngân người nhìn Sakahara Kurosawa thật lâu, sau đó cười nói: “Đúng vậy.”
Bây giờ cậu đang rất hạnh phúc.
“Ai yêu! Bạn học Duy!”
Còn chưa kịp phản ứng thì liền nghe được một âm thanh khoa trương từ sau cánh cửa cảnh sát truyền đến, Đường Duy và Sakahara Kurosawa đều đồng loạt nhíu chân mày lại, nhìn thấy Phương Hài khoa trương giật mình chạy vào, nhìn thấy tay Đường Duy bị treo lên, còn tưởng thật rằng sự bị, biểu cảm trên mặt muốn có bao nhiêu khoa trương liền có bảy nhiều khoa trương, giống như thời cổ đại, thái giám thấy hoàng để bị thương chỉ kém không kêu một tiếng nô tài cứu giá chậm trẻ.
Phương Hải vọt vào trước mặt Đường Duy, không ngừng đau lòng nói: “Ai yêu, bị thương, thật là… Cóđau hay không?”
Đường Duy vốn muốn cười lạnh, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi Bạc Dạ dặn dò, lập tức bày ra bộ dạng yêu Ớt, bị Phương Hải xông đến làm lùi về sau mấy bước, lào đào tựa vào ngực Bạc Dạ, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi nói: “Chú Phương Hài, chú tim cháu có việc gi?”
“Chuyện gì xảy ra, sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Phương Hải nhìn bộ dạng này của Đường Duy so hết hồn, trong lòng thẩm nói có chuyện không tốt, cái này là muốn ba Đường Duy làm thịt người của cà đoàn sao.
Kết quả ông ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạc Dạ.
Trong nháy mắt Phương Hải bị dọa thiếu chút nữa kêu thành tiếng!