Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 796



Bọn họ mất hai tiếng mới xong bữa ăn này, trong đó một tiếng rưỡi bận rộn giúp Bạc Dạ nói chuyện với Đường Thi.

Kể từ khi thêm bạn bè trên WeChat với Đường Thi, Bạc Dạ lúc nào cũng cầm điện thoại di động chờ đợi câu trả lời của cô. Bạch Việt nói: “Sau này anh nhất định sẽ là thê nô.”

Tùng Sam không vui: “Không có cửa đâu.” A, đúng vậy, bây giờ anh ta là anh trai của Đường Thi cơ mà.

Bạc Dạ liếc nhìn Tùng Sam, cảm thấy ánh mắt của Tùng Sam không giống như trước nữa, liền nói: “Biết đâu được, sau này tôi sẽ trở thành em rể của anh.”

Tùng Sam một cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Đừng mơ.”

Kỳ Mặc nói: “Đã từng, nhưng không phải nữa. Bạc Dạ, anh nghĩ nhiều rồi.”

Bạc Dạ ôm điện thoại di động hộc máu.

Cuối cùng khi đi thanh toán, Đường Duy tinh ý nhận ra hóa đơn bữa ăn lên đến năm con số. Thấy dáng vẻ Bạc Dạ quet thé như không hề có chút áp lực nào, cậu bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà Bạc Dạ lại có nhiều tiền như vậy. Nhiều công ty đăng ký như chẳng lẽ không cần vốn khởi nghiệp sao? “Ba, ba có bao nhiêu tài sản?”

Bạc Dạ dừng lại, sau đó quay lại cười với Đường Duy: sao? Thực ra ba rất nghèo, con nhớ phải học hành chăm chỉ, sau này lớn lên thì kiếm tiền giúp ba.”

Asuka nhíu mày. “Điều giả dối nhất mà tôi từng nghe trong đời có lẽ là Bạc Dạ nói rằng anh ta nghèo.” “Có thể quan niệm nghèo của cậu ta khác với chúng ta.” Kỳ Mặc giang hai tay: “Bước tiếp theo tính toán đến đâu rồi?”

Bạc Dạ quay đầu lại liếc nhìn Sakahara Kurosawa vẫn im lặng trong suốt bữa ăn, khi cậu bé không nói, dường như mức độ tồn tại liền giảm xuống con số không.

Càng trẻ con càng có thể hạ thấp mức độ tồn tại của bản thân, đây vốn đã là một loại bình tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút khác thường.

Đường Duy nhìn thấy Bạc Dạ đang quan sát Sakahara Kurosawa, liền biết rằng anh đang nổi nghi ngờ, dù sao thì Sakahara Kurosawa đúng là vô duyên vô cớ mà trở thành bạn của cậu, nhưng Đường Duy cảm thấy mình có thể tin tưởng cậu bé được.

Bởi vì trong thời điểm quan trọng cậu bé sẽ liều mạng tóm lấy mình, nếu thực sự không có động cơ khó nói, sẽ không ai lại làm như thế.

Bạc Dạ nói: “Vậy thì tất cả phụ thuộc vào việc hai đứa nhóc muốn đi chơi ở đâu. Đã tháo bỏ gánh nặng nhiệm vụ của tổ tiết mục, đi du lịch Luân Đôn cũng vui lắm.” “Thật sao!”

Đôi mắt Đường Duy sáng rực: “Nói vậy tức là, trên thực tế chúng ta đã hoàn toàn không còn quan hệ với tổ tiết mục?”

Bạc Dạ gật đầu: “Hiện tại sẽ không ai đến làm phiền con, bây giờ các người chúng ta liền đưa hai con đi du lịch.”

Sakahara Kurosawa khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chú Bạc Dạ và bạn bè của chú, đây là lần đầu tiên cháu được tự do thoải mái chơi đùa với nhiều người như vậy ở bên ngoài.”

Đường Duy nhìn lại, có phần kinh ngạc: “Cậu thường.” “Nếu ở nhà, sẽ luyện tập ở võ quán, ban ngày đi học ở trường học quý tộc. Kỳ thực, tất cả thời gian của tôi đều đã được sắp xếp kín kẽ.” Sakahara Kurosawa nở một nụ cười đáng ghen tị: “A, bởi vì tôi mang kỳ vọng của ba nên chưa bao giờ dám làm những việc không nằm trong kế hoạch dù rất khao khát. Chỉ cần là việc không được phép, tôi đều không được làm. “Như thế chẳng phải…” Đường Duy cau mày: “Rất khép kín cứng nhắc sao?” “Cũng không có gì khác lắm, tôi nghĩ mình chỉ là một cỗ máy của ba thôi.” Đôi mắt Sakahara Kurosawa mang một nỗi buồn như người lớn: “Bị thế hệ trước đặt quá nhiều kỳ vọng sẽ trở thành người giống như tôi bây giờ, không thể làm gì, cũng không thể trở thành bất cứ ai. Tôi thậm chí còn không thể là chính mình.” “Đừng nghĩ vậy.”

Đường Duy tiến lên vỗ vai Sakahara Kurosawa: “Chỉ là lần này quay tiết mục này, người trong gia tộc mới cho cậu một khoảng thời gian dài rảnh rỗi như thế, vậy hãy cùng tôi thư giãn thật tốt đi, mong cậu sau khi về nước vẫn sẽ nhớ đến tôi.” “Ừ” Sakahara Kurosawa bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Đường Duy, trong mắt hiện lên sự ghen tị: “Thực ra tôi cũng hâm mộ ba mẹ cậu vì sự giáo dục nhẹ nhàng thế, không tạo áp lực cho cậu, cũng không bao giờ ép cậu chọn những gì cậu không muốn. ” “Ba mẹ tôi vẫn luôn ở riêng.”

Đường Duy không né tránh, cùng Sakahara Kurosawa đi phía trước: “Như cậu thấy đó, bọn họ dây dưa mười năm, đến giờ vẫn chưa có kết quả.” “Bình thường cậu… không thấy cô đơn sao?”

Sakahara Kurosawa không kìm lòng được: “Lúc ăn cơm tôi vẫn luôn nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Ba của cậu lúc đó có vẻ không tốt với mẹ cậu lầm. Vậy lúc đó cậu có nhớ ông ấy không?” “Nhơ chứ, sao có thể không nhớ tới.” Đường Duy quay đầu nhìn lại, thấy Bạc Dạ đi theo sau, dáng người cao lớn hắt bóng xuống, giống như đang che mưa chắn gió cho cậu vậy.

Đường Duy cười quay đầu lại: “Bây giờ, tôi thực sự rất thỏa mãn.” Mọi thứ, đều đã trở lại quỹ đạo bình thường.

Hôm nay họ đến công viên giải trí, Sakahara Kurosawa vẫn luôn muốn đến đây, nhưng không có cách nào để đi.

Vì để chiều theo hai đứa trẻ này, năm người trong Thất Tông Tôi và Bạc Dạ dứt khoát cùng chúng chơi hết trò chơi tất cả các công viên giải trí, Đường Duy nhìn thấy cảnh người đàn ông to lớn như Bạc Dạ đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, cười đến gần như phát nấc.

Bạc Dạ nói: “Con làm gì vậy! Chụp lén ba?!” Đường Duy kiêu ngạo nói: “Con sẽ đem ảnh ba ngồi trên vòng quay ngựa gỗ cho mẹ xem.” “Dừng tay!” Bạc Dạ vươn tay che mặt: “Thắng nhóc này! Ba con chẳng lẽ không cần thể diện sao? Đường Thi nhất định sẽ cho rằng ba quá ấu trĩ!” “Bây giờ ba đã rất quá ấu trĩ trước mặt mẹ con rồi!”

Đường Duy dùng điện thoại quay một đoạn video ngắn, sau đó gửi cho Đường Thi đang ở Bạch Thành xa xôi, cô nhận được video ngần mười giây này liền nhấp vào xem-

Nội dung bên trong là một người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi trên đu quay, vẻ mặt hơi lúng túng, sau đó liều mạng lấy tay che mặt, miệng còn lẩm bẩm không được quay, không được quay.

Đường Thi vui vẻ xì một tiếng, không ngờ Bạc Dạ lại có vẻ mặt này.

Nhưng cô lại cảm thấy khó hiểu, gõ lại vài chữ, [Mẹ: Con đang ghi hình tiết mục sao?] [Đường Duy: Đâu có, con đã rút ra khỏi tổ tiết mục, vì vậy bây giờ con đang cùng bạn tốt chơi trong công viên giải trí.] [Mẹ: Hả? Tổ tiết mục hoàn toàn không nói vậy.]

Đường Duy khựng lại.

Sau khi xuống khỉ ngựa gỗ, cậu bé nhìn dòng tin nhắn Đường Thi gửi đến trên màn hình, ánh mắt thâm thúy. [Mẹ: Mẹ vừa mở chương trình phát sóng trực tiếp xem, phát hiện tổ chương trình báo rằng sưc khỏe hai con không thoải mái, phải đi nghỉ ngơi, trong tập tiếp theo sẽ xuất hiện lại.]

Xét cho cùng, sự kết đôi ăn ý của Đường Duy và

Sakahara Kurosawa cũng là một điểm nhấn thu hút sự chú ý.

Nhưng câu nói kiểu này rõ ràng khiến Đường Duy tức giận, liền đưa điện thoại cho Bạc Dạ đọc tin tức về Đường Thi, Bạc Dạ cười lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.